
u nói với y tá, “Tôi đến ký tên đi, tôi là bạn trai cô ấy.”
Y tá sợ run một chút, sau đó đem tờ đơn đưa cho Hàn Tranh.
Hàn tranh tiếp nhận đơn, lả lướt ký lên tên của mình.
Hàn Tranh Hàn Tranh, tranh đồng âm tranh , anh cũng không nghĩ bản thân sẽ đi tranh đoạt phụ nữ của huynh đệ mình.
Hàn Tranh Hàn Tranh, ông cụ ở nhà đặt cho anh cái tên
Tranh, một mặt là kỷ niệm tuế nguyệt tranh vanh của anh, một mặt chữ
Tranh ngụ ý nổi bật không tầm thường, mong muốn anh sẽ là một người hơn
hẳn mọi người. (Tranh峥 : cao ngất, chót vót, cao vút, – tài hoa, xuất
chúng)
Hàn Tranh dựa thẳng ở trên tường trắng ngoài hành lang, Hàn Tranh Hàn Tranh, tranh đồng âm tranh (Tranh 争: tranh giành, tranh đoạt) , anh cũng nghĩ không bản thân sẽ đi tranh đoạt phụ nữ của huynh đệ
mình.
Hàn Tranh nhìn Tô Dần Chính cách đó không xa, nhàn nhạt mở
miệng: “Nơi này có tao, mày nán lại cũng không có việc gì, nếu không mày về trước đi đi.”
Tô Dần Chính móc ra điếu thuốc, lúc muốn đốt thấy trên
tường viết “Cấm hút thuốc” sau, tâm phiền ý loạn bẻ gẫy điếu thuốc, ném
vào trong thùng rác bên cạnh.
Hàn Tranh: “Dần Chính, mày thực sự về trước đi.”
Tô Dần Chính nâng mắt nhìn anh, khuôn mặt bình tĩnh, qua
một lúc, mở miệng nói: “Sau khi giải phẫu có khả năng phải tiêm chất
kháng sinh dược phẩm các loại, Thương Thương bị dị ứng với Streptomycin. . .”
“Ừ.” Hàn Tranh gật đầu, “Tao đã biết.”
Tô Dần Chính quay đầu, nhìn đèn giải phẫu vẫn còn đang sáng, xoay người rời đi.
Hàn Tranh dựa ở trên tường, ngọn đèn màu trắng đâm vào con mắt anh có chút khô khốc.
-
Tô Dần Chính lái xe trở về, lúc ở trên đường cái xui xẻo đụng vào lan can phòng hộ.
Hắn bỗng nhiên dẫm mạnh chân thắng, cả người như là bị bóng đè, phảng phất chỉ có mỗi trái tim còn đang đập, bùm bụp bùm bụp, thế
giới của hắn an tĩnh hình như cũng chỉ còn lại mỗi tiếng tim đập.
Cái mùa hè Thương Thương mất đi ba mẹ kia, hắn từ thành phố S chạy đến thành phố B, khi hắn thấy Chu Thương Thương mặc váy đen trên cánh tay mang bông hoa trắng thì trong lòng tràn ngập thương tiếc không có cách nào nói ra.
Cho tới nay, hắn đều không nỡ cho cô chịu một chút khổ, hắn nghĩ muốn như quý trọng một khối tuyệt thế trân bảo đi quý trọng cô,
thế nhưng rốt cuộc làm sao vậy, còn khiến cho khối trân bảo ở trong nhà
bị che kín mốc meo, rõ ràng không nỡ cho cô chịu một chút khổ, nhưng lại để cho cô nhận hết ủy khuất.
Rạng sáng hơn 5 giờ thành phố S mưa bụi lất phất, tia nắng
ban mai trì trệ không lên, tầm nhìn xa không đến 50 mét, Tô Dần Chính
nhắm mắt lại, hắn vẫn không nghi ngờ Chu Thương Thương là một khối trân
bảo, cho nên lúc ly hôn có thể nghĩ đến, trân bảo từng thuộc về hắn cũng sẽ trở thành bảo bối trên tay người khác, nếu như hắn muốn nhìn thêm
vài lần, sẽ biến thành danh bất chính ngôn bất thuận.
-
Trước khi giải phẫu viêm ruột thừa cần gây tê, khi thuốc mê từ xương sống ở thắt lưng tiêm vào, Chu Thương Thương đau đến hàm răng
đều phải cắn nứt, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt đã lâu vẫn không có
chảy ra, cho đến lúc mê man đi.
Đang lúc giải phẫu, cô không có có ý thức, qua thật lâu, khi nửa tỉnh nửa mê thì trong đầu có một ít hình ảnh.
Trong hình ảnh cô chỉ là một cô bé 10 tuổi, Chu Trường An
dựa theo phong tục địa phương làm khánh sinh cho cô, khách tới hơn mười
bàn, cô mặc chiếc váy Chu Trường An mới mua cho, đi đến từng bàn khách
nói chào chú chào dì, một vòng đi tới trong tay cô nhét đầy bao lì xì.
Ngày đó Trương Lâm còn đặc biệt dắt cô đến tiệm chải một
kiểu tóc đẹp, thực sự là đẹp cực kỳ, mỗi người khách thấy cô đều nói cô
đẹp, sau đó Chu Trường An ở bên cạnh cười nói: “Thương Thương mỗi lần
kiểm tra đều đạt hạng nhất đấy.”
Thực sự là một cô bé thông minh lại xinh đẹp a, tất cả mọi
người khen cô như vậy, Chu Thương Thương đắc ý cực kỳ: “Đồng chí Trường
An, ba xem, con tăng thể diện cho ba.”
. . .
Lúc Chu Thương Thương tỉnh lại, gây tê đã gần hết tác dụng, mở mắt ra, đập vào mắt là vẻ mặt quan tâm của Hàn Tranh.
“Thế nào rồi?” Hàn Tranh dịu dàng hỏi.
Khiến cho Chu Thương Thương tràn đầy ủy khuất nước mắt thu không được chảy ra bên ngoài.
Hàn Tranh xoa xoa khóe mắt cho cô, khẩn trương hỏi: “Có phải rất đau hay không?”
Chu Thương Thương gật đầu: “Sau thắt lưng đau. . .”
“Anh đi gọi bác sĩ.” Nói xong, muốn đứng lên chạy ra bên ngoài.
Đúng lúc này, vang lên một giọng nam trầm thấp: “Gây tê qua đi là có chút đau, hiện tượng bình thường.” Hàn Tranh nhìn vị bác sĩ
mặc áo blouse trắng đi vào, thấy nhìn quen mắt, lại nhớ không nổi gặp
qua ở đâu.
“Là anh à.” Chu Thương Thương nhìn Triệu Trung Học đang đi tới, nặn ra một nụ cười, “Anh chính là bác sĩ trong bệnh viện này?”
Triệu Trung Học gật đầu, nhìn Hàn Tranh, tiện tay giúp cô
điều tiết ống truyền dịch, sau đó cười tủm tỉm mở miệng nói, “Tôi thực
sự không muốn ở trong bệnh viện gặp gỡ người quen, đáng tiếc các bạn
luôn luôn như vậy không chú ý sức khỏe của chính mình.”
Chu Thương Thương cúi đầu, cô bị bác sĩ dạy bảo.
Lúc này Hàn Tranh đứng lên, nhìn thẻ tên gài trước ngực áo, vươn tay: “Chào bác sĩ Tr