
” chưa từng kết giao qua làm sao nói đến
chuyện chia tay?
“ Cậu nói những lời này là ý gì ?” Viên Diệp cắn chặt răng trầm giọng hỏi.
“ Ý nghĩa rõ trên mặt chữ.”
“ Cậu nếu không cùng Vu Hiểu chia tay, như vậy người phụ nữ vừa mới kia là ai?” Viên Diệp tức giận chất vấn hắn.
“ Lão bà của tôi.” Quan Hàm Tư không
nhanh không chậm trả lời hắn, khóe miệng bỗng nhiên hơi hơi giơ lên, “
Không có người nói cho anh biết, cái gì gọi là ‘tề nhân chi phúc sao’?” (tề nhân chi phúc: ý chỉ cuộc sống giàu sang,phú quý,nhiều thê thiếp)
Không nghĩ tới những lời này hắn cũng
có thể nói ra, Viên Diệp trong lúc nhất thời giận không thể át, lập tức
hướng hắn huy một quyền. “ Mày… tên hỗn đản này!” hắn nổi giận mắng.
“ Hỗn đản là anh, là anh!” Quan Hàm Tư cũng không cam yếu thế lập tức đáp lễ hắn một quyền.
Hai người hung ác căm tức nhau, tiếp
theo lại cùng đem quyền đánh đối phương, chỉ một thoáng, đầu quyền ở
không trung bay loạn, hai người ngươi tới ta đi, ai cũng không nhường
ai. Bất quá vì thể trạng cùng rèn luyện sai biệt, thời gian càng dài,
Viên Diệp thực rõ ràng lạc cư hạ phong (rơi vào thế yếu) , rốt cục bị đả bại trên mặt đất. (Hazz!!!)
“ Không cần lại đến, nếu không tiếp
theo tôi tuyệt đối sẽ không cứ như vậy dừng tay.” Quan Hàm Tư lau đi
máu loãng trên khóe miệng, hung tợn trừng mắt nhìn hắn.
“ Tôi tuyệt đối không cho phép cậu khi dễ Vu Hiểu như thế.” Viên Diệp cả người ngồi xuống đường, không chút sợ hãi cả giận nói.
Quan Hàm Tư nhìn hắn một cái thật sâu, không nói hai lời liền xoay người đi vào tám lầu nhà trọ.
Mặt trời chiều ngả về tây, đèn rực rỡ
mới lên, người xem náo nhiệt dần dần tản đi. Viên Diệp toàn thân đau đớn đứng lên, nhặt hành lý bị vất một bên, ngẩng đầu nhìn tám lầu nhà trọ
đang dần bị bóng đen bao phủ.
Hắn phải trở về rồi.
………….
“ Hello, có người ở nhà không? Vu Hiểu, em ở đâu?”
“ Lưu Dư, em ở trong này.”
Theo thanh âm Tỉnh Vu Hiểu đi vào
phòng, Lưu Dư thấy người cô muốn tìm đang ngồi ở trước bàn máy tính lấy
tốc độ làm người ta líu lưỡi đánh ký tự.
“ Vu Hiểu, em sắp sinh, còn nhận công tác sao?” Lưu Dư nhíu mày.
“ Không có rồi, em chỉnh sửa thôi.”
“ Chỉnh sửa?”
“ Lần trước bản thảo giao ra có chút
vấn đề, nhà xuất bản muốn em sửa một chút.” Tỉnh Vu Hiểu vội vàng giải
thích, hai tay vẫn không ngừng ở trên bàn phím nhanh chóng gõ, qua một
hồi lâu, cô mới mỉm cười nói: “ Tốt lắm, đại công cáo thành.”
Lưu Dư đứng ở phía sau cô, nhìn cô đem
văn kiện lưu trữ, sau đó kêu raoutlook điện tử bưu kiện thu phát thể
thức, đem văn kiện kí đi ra ngoài.
“ Được rồi!” Tỉnh Vu Hiểu vừa lòng nói, đưa tay xếp lại bàn phím, hơi lui ghế ngồi lại phía sau một chút, mới
đỡ cái bụng lớn 9 tháng dậy.
“ Ngượng ngùng, để cho chị phải chờ em. Chị tìm em có việc?” cô mỉm cười hỏi Lưu Dư.
“ Không có việc gì, chính là vừa mới
trở về trên đường mua chút bánh ngọt, cho nên tới đây tìm em uống trà
chiều.” Lưu Dư cười nói, cũng đưa tay đỡ cô.
“ Bác sĩ đều nói hài tử của em quá lớn, mọi người còn liều mình vỗ béo em?” Tỉnh Vu Hiểu thở dài.
“ Chúng ta vỗ béo em, không liên quan
đứa nhỏ. Em rất gầy, nào có phụ nữ có thai chỉ mang thai, thân thể cùng
tứ chi so với trước kia còn gầy hơn?” Lưu Dư vẻ mặt không đồng ý nói.
“ Em cũng không phải không ăn, thân mình không có thịt em cũng không có biện pháp.”
“ Lời này của em nếu bị người trường kỳ giảm béo nghe được, cẩn thận khó giữ được cái mạng nhỏ này.”
Tỉnh Vu Hiểu nhất thời cười ha ha một tiếng, sau đó Lưu Dư đến đỡ cô, ngồi xuống ghế ở bàn ăn.
“ Hôm nay bánh ngọt là vị gì thế ?” cô nhìn Lưu Dư đi đến phòng khách, lấy hộp bánh ngọt đóng gói đẹp đẽ trên bàn trà.
“ Ô mai mộ tư.” Lưu Dư mỉm cười hướng cô đi tới.
“ Em thích.” Tỉnh Vu Hiểu cao hứng nói, “Đề tài bát quái (tán gẫu linh tinh) xứng với bánh ngọt đâu? Hôm nay nhân vật chính là ai?” cô lại hỏi.
Thời gian uống trà buổi chiều lại dành
để tán gẫu, tuy rằng bàn tán chuyện người ta dài ngắn lung tung là
chuyện không có đạo đức, nhưng nếu không tán gẫu bát quái, trên đời đại
khái có một nửa dân cư nhàm chán chí tử đi?
“ Hắc, hôm nay đề tài khá mới mẻ, nghe
nói là ngày hôm qua chạng vạng mới phát sinh chuyện. Nhân vật chính thứ
nhất là người mà mọi người chúng ta đều rất quen thuộc, chính là em rể
của em Quan Hàm Tư.”
“ Đã xảy ra chuyện gì?” Tỉnh Vu Hiểu tò mò hỏi.
“ Chờ một chút,chị trước chuẩn bị bánh
ngọt cùng sữa tươi cho em uống rồi nói sau.” Lưu Dư bận rộn cắt hai phần bánh ngọt,sau đó đem sữa tươi ra.
“ Em không thể uống cà phê sao?” Tỉnh Vu Hiểu mơ ước nhìn chằm chằm chén cà phê trên bàn kia.
“ Không được.”
“ Một ngụm thôi cũng tốt mà.” cô cò kè mặc cả nói.
“ Không được.” Lưu Dư ý chí kiên định.
“ Vậy chị làm chi mang cà phê đến dụ
hoặc em? Em rất muốn uống cà phê.” Tỉnh Vu Hiểu suy sụp đem mặt dán tại
mặt bàn than thở oán giận.
“ Nhẫn nại một tháng nữa là được rồi. Đến, sữa tươi của em.” Lưu Dư đem sữa tươi đã hâm nóng đưa tới trước mặt cô.
Tỉnh Vu Hiểu nhìn sữa tươi, bất đắc dĩ
khẽ thở dài một hơi. “ Nói mau đi, ngày hôm qua chạng vạng đã xảy ra
chuyện g