
ưng vẫn khiến Hách Liên Bá Thiên tỉnh lại.
Hắn cả kinh, mở mắt, nhìn thẳng vào Khinh Tuyết chằm chằm.
Khinh Tuyết cười, thản nhiên như gió, mềm mại như nước: “Hoàng thượng.”
“Nàng tỉnh táo rồi?” Ngữ khí của hắn cho thấy hắn hoàn toàn không dám
khẳng định. Đôi mắt của nàng, cho hắn thấy nàng chính là Khinh Tuyết
trước kia, hắn không thể xác định, đây là mơ hay thực, nàng đã tỉnh táo
lại hay chưa.
“Thiếp tỉnh táo rồi.” Nàng đáp.
Ngữ khí êm dịu, sóng mắt lưu chuyển, ôn nhu như nước.
“Thật sự tỉnh táo rồi?” Hắn hỏi lại lần nữa, dù sao đi nữa, trước đó
không lâu tất cả Thái y đã thúc thủ vô sách, sao có thể đột ngột tỉnh
táo lại chứ.
“Thật sự tỉnh táo.” Nàng khẳng định, sau đó nói tiếp: “Thiếp khỏe lắm,
thiếp có cảm giác như vừa ngủ một giấc thật dài, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.”
“Tuyết Nhi!” Hách Liên Bá Thiên ôm chầm lấy nàng: “Rốt cục nàng cũng tỉnh rồi!”
Khinh Tuyết bị hắn ôm chặt, chỉ cảm thấy hắn khỏe quá, sắp bóp nát nàng rồi.
Ánh mắt nàng tràn ngập sự kích động, không phải do giả vờ.
Thì ra, nàng cũng muốn được ôm bởi người mình yêu và yêu mình.
Nàng vươn tay, ôm chặt lấy hắn.
Thật lâu sau, Hách Liên Bá Thiên mới buông nàng ra, cười: “Xem ra y thuật của Chu Đãi thật hiệu quả!”
“Đúng vậy.” Khinh Tuyết nói.
“Trẫm phải cho người đi thả hắn, hơn nữa còn phải ban thưởng thật hậu hĩnh!” Hách Liên Bá Thiên nói.
Khinh Tuyết nhìn hắn một cái, hỏi: “Chu Thái y làm sao vậy?”
Hách Liên Bá Thiên cười: “Hắn cam đoan với trẫm, nhất định có thể chữa
khỏi bệnh của nàng, nhưng ai ngờ đầu giờ chiều nàng lại đau đầu đến bất
tỉnh, hắn chẩn mạch cho nàng, nói là không thể chữa được, trong cơn
thịnh nộ, trẫm đã tống hắn vào thiên lao!”
“Hoàng thượng vì thiếp mà làm chuyện đấy thật sao!” Ánh mắt nàng hiện vẻ cảm động.
Hách Liên Bá Thiên cười: “Tuyết Nhi, mặc kệ trước kia nàng có làm ra chuyện sai trái gì, trẫm cũng không truy cứu nữa.”
Khinh Tuyết vừa nghe liền lạnh mặt, nghiêm túc nói: “Hoàng thượng, thần thiếp có việc muốn nhờ.”
Hách Liên Bá Thiên nhìn dáng vẻ nghiêm túc của nàng, liền hỏi: “Làm sao vậy?”
“Hoàng thượng, thần thiếp không muốn chịu trách nhiệm cho một tội danh
vô căn cứ, quả thật thần thiếp không phải người thiện lương, nhưng cũng
không phải hạng độc ác, chuyện đêm đó, xác thực là thần thiếp bị oan,
thần thiếp bị người khác gài bẫy.” Khinh Tuyết nói.
Hách Liên Bá Thiên nhìn nàng một cái, rồi sau đó nói: “Trẫm đã nói rồi,
những chuyện trước kia, trẫm sẽ không truy cứu nữa. Chỉ cần từ nay về
sau nàng không phạm phải sai lầm như thế nữa, trẫm sẽ không so đo chuyện trước kia.” Hắn nói rồi, sẽ không truy cứu, cũng hy vọng nàng không
nhắc lại nữa.
Mặc kệ nàng là người thế nào, chỉ cần từ nay về sau không phạm sai lầm nữa, hắn sẽ không trách phạt nàng.
Bởi vì hắn yêu nàng, hắn bằng lòng bao dung tất cả con người nàng.
“Không, Hoàng thượng, thần thiếp muốn người truy cứu! Thần thiếp thật sự không phải như Hoàng thượng nghĩ.” Khinh Tuyết nói tiếp: “Hơn nữa thần
thiếp có thể cho Hoàng thượng thấy rõ chân tướng vào buổi sáng ngày
mai.”
“Có ý gì?” Hách Liên Bá Thiên hỏi, chẳng lẽ thật sự có uẩn khúc đằng sau chuyện này?
“Thần thiếp khẩn cầu Hoàng thượng đừng vội truyền tin tức thần thiếp đã
tỉnh lại ra ngoài, vào lúc thượng triều ngày mai, thỉnh Hoàng thượng bí
mật đến Hải Đường Cung một chuyến, thần thiếp tin tưởng, Hoàng thượng sẽ thấy được chân tướng chuyện này.” Khinh Tuyết nói: “Ngày hôm qua, thần
thiếp từng nói với Linh Phi một việc, nếu thiếp đoán không lầm, ngày mai sẽ có kết quả.”
“Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?” Hách Liên Bá Thiên nhìn nàng chăm chú,
ánh mắt nàng rất khẳng định, khiến hắn thật sự tin sự tình quyết không
đơn giản.
Chẳng lẽ hắn thật sự đã trách oan nàng sao?
Nhưng đêm hôm đó, rõ ràng là hắn chứng kiến tận mắt mà.
“Chuyện này, thần thiếp có giải thích thế nào Hoàng thượng cũng sẽ không tin. Chỉ có chứng kiến tận mắt, nghe thấy tận tai, Hoàng thượng mới có
thể tin tưởng, thế nên thần thiếp hy vọng ngày mai Hoàng thượng có thể
đến đây một chuyến.” Nàng khẩn khoản thấp giọng, thêm vài phần nài nỉ.
Hắn đáp: “Được, trẫm sẽ làm theo lời nàng, ngày mai không lên triều, bí
mật đến đây. Nếu thật sự là trẫm đã trách lầm nàng, trẫm nhất định sẽ
trả lại công bằng cho nàng.”
“Đa tạ Hoàng thượng!” Khinh Tuyết nói.
“Không cần nói lời tạ ơn. Chuyện này, nếu quả thật là lỗi của trẫm, trẫm phải xin lỗi nàng mới đúng.” Hách Liên Bá Thiên nói. Tuy hắn trời sinh
tàn khốc, nhưng thân là đế vương, hắn hiểu được, sai là sai, mà đúng là
đúng.
Nếu là đối mặt với kẻ khác, hắn không cần nói lời đấy, nhưng hiện tại là nàng, thế nên, hắn không thấy khó khăn khi nói thế.
“Hoàng thượng.” Một câu “thật xin lỗi”, nếu do một người bình thường nói ra thì chỉ là một câu nói như bao câu nói khác, nhưng thân là đế vương, câu đấy nói ra thật không dễ chút nào.
Chỉ một câu này, hắn đã khiến nàng phải cảm động.
Gió thu lạnh lẽo thổi qua. Khi nàng thức dậy, Hách Liên Bá Thiên đã đi.
Đây là lần đầu tiên nàng và hắn ở cùng nhau cả một đêm, lại chỉ nói
chuyện phiếm một cách