
au lòng vì tính mạng của nhóm thị vệ.
Sống trong cung nhiều năm, ông ấy đã coi nhẹ chuyện sống chết.
Nhưng ông ấy biết, ngày nào chưa tìm thấy Tuyết Phi nương nương thì còn
có vấn đề ngày đấy, giết Hách Liên Trường Phong và các thị vệ thì cũng
có tác dụng gì chứ?
Chỉ là giải quyết phần ngọn chứ không trị được tận gốc.
Tuyết Phi nương nương không xuất hiện, Hoàng Thượng sẽ không buông tay.
Hoàng Thượng chưa buông tay một ngày, bọn họ sẽ khổ sở thêm một ngày.
“Hoàng Thượng muốn xử lý bọn họ thế nào?” Thấy liên quan đến tính mạng
của thuộc hạ, rốt cục Hách Liên Trường Phong cũng có chút cảm xúc, hắn
có thể không màng sống chết bản thân, nhưng giờ liên lụy đến tính mạng
thuộc hạ, hắn sao có thể bỏ mặc?
Huống hồ ai nấy đều là anh em vào sinh ra tử với hắn.
Cúi đầu, hắn thật sự không còn tâm trí nào để nghĩ.
Nếu chỉ có một mình hắn, hắn có thể bất chấp tất cả, vì nàng, có phải
lên đoạn đầu đài cũng không sợ, nhưng liên lụy bao người vô tội, hắn
không thể thanh thản.
Lưu công công thấy Hách Liên Trường Phong đã bắt đầu dao động, thở dài
nhẹ nhõm, nói: “Hách Liên thị vệ trưởng, ngài nghĩ kĩ lại đi, nếu có bất cứ manh mối nào về hành tung của Tuyết Phi nương nương thì nói cho ta,
nhưng phải nghĩ nhanh một chút, Hoàng Thượng đã hạ chỉ, nếu giờ Ngọ ngày mai Tuyết Phi nương nương còn không xuất hiện, ngài và tất cả thị vệ đã hộ tống Tuyết Phi nương nương sẽ phải rơi đầu!”
Hách Liên Trường Phong thở dài, hắn vốn cương trực, luôn tuân lệnh vua, lúc này vì Khinh Tuyết mà phạm tội khi quân.
Cho dù Hách Liên Bá Thiên không trừng trị hắn, hắn cũng chuẩn bị từ quan quy ẩn.
Nhưng sự tình giờ đã trở nên quá phức tạp, hắn cũng không biết phải làm thế nào.
Về phần Hách Liên Bá Thiên, kỳ thật hắn cũng không có ý định xử chém
Hách Liên Trường Phong, đối với Trường Phong, hắn vẫn rất coi trọng, dĩ
vãng, Trường Phong là thần tử mà hắn tín nhiệm nhất.
Lòng trung thành của Trường Phong, ai nấy đều hay.
Nhưng không ngờ, giờ Trường Phong lại phản bội hắn.
Chẳng qua hắn cũng không có ý định trách Trường Phong, chỉ cần tìm được Khinh Tuyết, hắn có thể bỏ qua tất cả.
Điều hắn muốn làm, là ép Khinh Tuyết phải lộ diện.
Hắn biết, Khinh Tuyết có vẻ lạnh lùng, nhưng không vô tình, nhất định
nàng sẽ không trơ mắt đứng nhìn Hách Liên Trường Phong vì nàng mà chết.
Hắn cứ ngồi lặng lẽ bên cửa sổ phía Tây, hắn vẫn nhớ, mỗi một đêm mất ngủ, nàng luôn ngồi trước cửa sổ này ngắm trăng.
Nàng ngồi âm thầm như cam chịu, ưu thương khiến người khác phải đau lòng.
Hương hoa quế vẫn ngào ngạt, cả hương thơm từ người nàng vẫn như lẩn quất đâu đây.
Màn trắng lay động, ánh nến lập lòe, rèm châu lấp lánh.
Một vầng trăng đơn độc trên trời, hắn ngồi lặng lẽ, dường như vẫn nghe
thấy tiếng nàng cười nói, dịu dàng mà giảo hoạt, là người hắn yêu nhất
thế gian.
Hắn biết nàng có phần âm mưu, nhưng hắn lại càng thêm yêu nàng.
Chuyện về Linh Phi và Hoa Phi, kỳ thật hắn đã tra ra chân tướng, hắn biết là nàng sai Lý Ngọc đi giết, nhưng hắn không nói ra.
Hắn không muốn nàng gặp rắc rối.
Hơn nữa hắn biết, nàng chỉ là có thù nên báo.
Con người nàng, ân oán phân minh.
Hắn không so đo chuyện đó, chỉ cần là nàng, cái gì cũng tốt, cái gì hắn cũng sẽ giúp nàng, che chở nàng.
Bởi vì… hắn yêu nàng!
“Hoàng Thượng, ngài nên đi ngủ, ngày mai còn phải lâm triều!” Lưu công
công trở về từ thiên lao, vẫn thấy Hách Liên Bá Thiên chưa ngủ, vì thế
lên tiếng khuyên nhủ.
Tuy rằng Hách Liên Bá Thiên tâm tình không tốt, nhưng cũng không tức
giận, chỉ quay đầu, thanh âm nặng nề: “Hắn không nói gì thêm sao?”
Lưu công công biết Hoàng Thượng muốn hỏi gì, vì thế trả lời: “Hách Liên
thị vệ trưởng không nói gì thêm, nhưng nô tài thấy ngài ấy đã dao động.
Ngài ấy có thể không cần tính mạng bản thân, nhưng không thể bỏ mặc hơn
hai trăm mạng người!”
“Uhm.” Hách Liên Bá Thiên gật đầu: “Ngươi lui ra đi! Trẫm muốn ở một mình.”
“Dạ.” Lưu công công không dám khuyên nữa, gật đầu lui xuống.
* * *
Chu Đãi nhiều phen hỏi han, rốt cục cũng biết được ý chỉ của Hoàng
thượng, nghe xong thánh chỉ, hắn sợ tái mặt, không dám chậm trễ, cuống
quít đi tìm Khinh Tuyết.
Sáng sớm, trời đất mịt mờ, tuy tùng bách đứng trang nghiêm, nhưng sương mù che phủ, gió rét lạnh lùng, có phần ma quỷ.
Khinh Tuyết ngồi dựa vào hành lang, nàng đã mất ăn mất ngủ mấy ngày, đêm qua chong đèn chờ tin đến nửa đêm, chỉ vừa chợp mắt qua loa.
Chu Đãi thấy nàng đang ngủ, vì thế bước chậm lại.
Hàng mi dài hắt bóng, như hai mảnh trăng rằm tịch mịch.
Sắc mặt nàng hồng một cách bất thường.
Cả kinh.
Tuy chưa vào đông, nhưng đêm cuối thu cũng rất dễ khiến người cảm lạnh.
Thể chất nàng vốn không tốt, chỉ mặc một bộ cung y mỏng manh này mà ngồi ngoài trời, chỉ sợ phát sốt rồi.
Hắn duỗi tay đặt lên trán nàng.
Quả nhiên là hơi nóng.
Khinh Tuyết đang mơ thì giật mình tỉnh lại, tim đập thình thịch, thấy là Chu Đãi, mới có chút an tâm, nàng nhíu mày hỏi: “Ngươi đã đến rồi?”
“Uh.” Hắn gật đầu nói.
“Hắn thế nào rồi?” Khinh Tuyết vội vàng hỏi, nàng rất không đành lòng,
nàng rất hiểu con người Hách