
a biết bao nhiêu cô gái, tại sao cô lại muốn ra đi?”
Hắn hỏi với vẻ nghi hoặc.
Khinh Tuyết nghe xong thì hiểu thêm một chút.
Vốn là nàng hẹn Hách Liên Trường Phong đưa nàng ra đi, xem ra, là Hách Liên Trường Phong tìm Chu Đãi nhờ hỗ trợ.
Nhưng theo lý thuyết, hắn không nên tìm đến Chu Đãi, sự tình đã an bài thỏa đáng rồi.
Chẳng lẽ đang có chuyện gì?
Nhưng nhìn dáng vẻ nghi hoặc của Chu Đãi, nàng liền bật cười, một nụ
cười khuynh đảo chúng sinh, thản nhiên phong tình, như một đám mây trắng ngang trời.
Chu Đãi không khỏi choáng váng, ngơ ngẩn nói: “Quả thật là sắc đẹp mê người!”
Khinh Tuyết cười, nhìn bộ dạng hắn thế, nàng thật sự rất cảm động: “Tuy
nói là thánh sủng, nhưng từ xưa đến nay, hậu cung là chốn nhiều oán thù, hết xuân sẽ chỉ biết thui thủi một mình, nhanh chóng rời đi, để lại cho đối phương ấn tượng tốt đẹp nhất, chẳng lẽ không phải là cách tốt
nhất.”
“Chẳng lẽ cô không hề lưu luyến địa vị?” Chu Đãi nghe nàng nói thế,
không khỏi tán thưởng vài phần, có thể nhìn thấu sự đời, thế gian này
không nhiều lắm.
Hắn cũng không tự tin rằng bản thân mình có thể thấu suốt.
Không thể tưởng tượng nàng không bị quyền lực quyến rũ một chút nào.
“Có gì để lưu luyến chứ? Thân phận địa vị, chẳng qua chỉ để trói buộc với hồng trần, rời đi mới là vui vẻ!” Khinh Tuyết cười.
Khiến Chu Đãi cũng nở nụ cười theo: “Không thể nhận ra, cô lại là người dửng dưng như thế!”
“Đảo ngược cái nhìn mà ngươi dành cho ta không?” Khinh Tuyết cười, nàng
biết, tuy rằng Chu Đãi bằng lòng giúp nàng, nhưng hắn vẫn luôn để tâm,
sự thủ đoạn mưu kế của nàng trước kia.
Hắn là một người nghiêm chỉnh, vì vậy mà ác cảm khinh thường với thủ đoạn.
“Thật sự đấy!” Chu Đãi gật đầu: “Xem ra ta không giúp cô thì không được!”
“Đương nhiên!” Khinh Tuyết bật cười vui vẻ.
Lúc này nàng mới nhớ ra để hỏi: “Tại sao Hách Liên thị vệ trưởng vẫn chưa đến?”
“Lúc này hắn không có cách nào để đến hết, dường như Hoàng Thượng hoài
nghi cô và hắn có quan hệ bí mật, luôn cho người âm thầm theo dõi hắn,
hắn vừa đến tìm ta xin thuốc tranh thủ để lại mảnh giấy nhờ vả.” Chu Đãi nói.
Khinh Tuyết gật gật đầu, nhíu mày lo lắng: “Nếu đã như vậy, nếu Hoàng
Thượng biết ta mất tích, liệu có thể đổ trách nhiệm lên đầu hắn không?”
Nàng không muốn liên lụy đến Hách Liên Trường Phong.
“Cũng có khả năng, nhưng ta nghĩ Hoàng Thượng sẽ không làm khó hắn đâu,
nói thế nào thì từ trước đến giờ hắn luôn tận trung công tác, là võ quan trung trinh nhất Nhật Liệt Quốc, nhiều phen cùng Hoàng thượng vào sinh
ra tử. Huống hồ không có căn cứ chính xác, Hoàng Thượng cũng không thể
định tội hắn khơi khơi vậy.” Chu Đãi nói, nhưng thật sự lòng cũng không
dám chắc.
Dù sao đi nữa, Hoàng Thượng có tác phong âm độc, người bình thường như hắn không thể dự đoán.
Nhưng chuyện đã đến nước này, chỉ có thể đánh cược một ván.
“Thật sao?” Lòng Khinh Tuyết bắt đầu do dự.
“Uh.” Chu Đãi gật đầu.
Khinh Tuyết nghe thế mới không hỏi thêm nữa.
Chu Đãi liền nói hết kế hoạch cho nàng, sau đó lại đưa cho nàng một bộ quần áo.
Khinh Tuyết nhận bộ quần áo, gật gật đầu, vì đề phòng thị vệ chú ý, nàng kẹp bộ quần áo vào giữa hai đầu gối, phủ váy lên là không nhìn thấy gì.
Sau đó nàng chậm rãi trở về xe ngựa, cho người hồi cung.
Khi đi tới chợ, người trên đường dần nhiều lên, nhưng dân chúng thấy xe
ngựa hoàng gia cũng không dám làm chuyện khinh suất, đều dạt ra hai bên
nhường đường, chỉ trỏ người ngồi trong xe.
Có kẻ hâm mộ, có người kính sợ… Khinh Tuyết nắm chặt tay, căng thẳng
không thôi, nàng đã thay bộ quần áo đàn ông Chu Đãi đưa cho nàng, áo
ngoài màu xám, thoạt nhìn không khác dân chúng trong chợ chút nào.
Nàng đem bộ cung phục hoa lệ kèm theo đầy đủ trâm vòng nhẹ nhàng đặt lên ghế đệm.
Nghe thấy âm thanh lao xao bên ngoài, nàng có chút không đành lòng, nhưng lại cũng có chút phấn khích.
Đúng lúc này, gió thổi qua, Khinh Tuyết ngửi thấy một hương thơm nhàn
nhạt, đó là mê hương của Chu Đãi, loại mê hương này, có mùi giống như
son, không tạo thành bất cứ thương tổn gì cho người hít phải, chỉ khiến
người đó ngơ ngẩn trong thời gian một khắc, qua một khắc đó là giống như chưa từng bị sao.
Giống như một ảo giác nhất thời.
Khinh Tuyết đưa tay bịt mũi, rồi sau đó nhẹ nhàng xốc màn xe, quả nhiên ở một bên xe ngựa, có một chiếc xe ngựa khác đang điên cuồng lao đến.
Bọn thị vệ không hề nhận ra, có phần ngơ ngẩn.
Khi xe ngựa kia đến bên xe của nàng, một bàn tay vươn ra từ cửa sổ xe.
Khinh Tuyết không chút do dự, vươn tay nắm lấy bàn tay đấy, hai cánh tay to lớn mạnh mẽ nhẹ nhàng kéo nàng sang.
Rồi sau đó xe ngựa hiên ngang chạy tiếp.
Gió thổi, hương tan.
Khinh Tuyết đã yên vị trong một xe ngựa khác.
Ngồi bên cạnh nàng là Chu Đãi.
Hắn đang cười rất tươi.
Khinh Tuyết cũng cười, không thể ngờ mọi chuyện lại trôi chảy thế.
Nàng vốn tưởng sẽ rất khó khăn.
Mê hương của Chu Đãi thật sự có hiệu quả rất tuyệt vời.
“Cứu ta thế này, ngươi không sợ Hoàng Thượng biết được sẽ trách tội sao?”
Khinh Tuyết mỉm cười hỏi, ánh mắt có vài phần áy náy, nàng không biết điều mình đang làm