
ìn thấy, lại hết sức rõ ràng, cho dù điều tra, cũng
chỉ có thế, hơn nữa, Tuyết Phi phạm tội danh này, ngài lại chỉ đem đi
giam lỏng, hình như có chút bất công.” Tội nặng thế này, ít nhất phải bị tống vào bạo thất.
Hách Liên Bá Thiên nghe thấy Linh Phi nói thế, suy nghĩ một lúc, rốt cục hạ quyết tâm xuống tay: “Đem Tuyết Phi giam vào bạo thất, giao Hình Bộ
thẩm vấn!”
Hoa Phi nghe xong, nở một nụ cười không thể nhận thấy một cách dễ dàng.
Hách Liên Trường Phong chỉ bình tĩnh đứng nhìn, không nói câu gì.
Khinh Tuyết nghe Hách Liên Bá Thiên nói thế, chỉ cười, cười thật dữ dội, cười đến trào nước mắt, cười đến mức gập cả người.
Bệnh cũ gặp chấn thương mới, vốn dĩ bệnh đã ngấm vào lục phủ, lúc này
lại bị chấn thương mới và nước lạnh làm bệnh chạy đến tim phổi, nàng còn kích động cười to, khiến khí huyết trào ngược lên.
Nàng gập người vì cơn ho kịch liệt.
Khiến ai nghe thấy cũng phải đau lòng.
Ánh mắt Hách Liên Trường Phong hiện sự khó chịu, nhưng chỉ có thể nắm
chặt thanh trường kiếm trong tay, không có bất cứ hành động gì.
Hắn biết, bất cứ hành động gì vào lúc này của hắn, đều chỉ khiến nàng họa vô đơn chí (họa không đến chỉ một lần).
Nhưng nhìn nàng như vậy, hắn thật sự cảm thấy rất khó chịu.
Về phần Hách Liên Bá Thiên, ánh mắt hắn cũng hiện vẻ đau xót, nhưng hắn
quay mặt đi chỗ khác, cố ý không nhìn, hắn quay người lại, đi ra chỗ
khác, hắn không thể tiếp tục nhìn nữa.
Thân là bạo chúa, lòng dạ phải sắt đá.
* * *
Trong chốn tối tăm, nàng lẳng lặng nằm một góc.
Bạo thất, là nơi khó thấy ánh mặt trời nhất trong hoàng cung, như bất kỳ địa lao bình thường nào khác, âm lãnh ẩm ướt, tỏa ra một bầu không khí
buồn nôn tuyệt vọng.
Các phòng giam trong lao đều có tội nhân, đều là phi tử cung nữ trong
cung, ai nấy đều trong tình trạng đầu bù tóc rối, cúi mặt ngẩn ngơ, nhìn thấy nàng tiến vào cũng chẳng có chút phản ứng nào, y hệt như một kẻ đã sắp gần đất xa trời.
Những người này, đều là bị địa lao không có ánh mặt trời này mài mòn ý chí chiến đấu và khát khao sinh tồn.
Vài ngày trước, nàng từng lộng lẫy rạng ngời giá đáo chốn này để cứu
Linh Phi, chẳng thể ngờ, chỉ vài ngày sau, nhà lao này, lại trở thành
nơi giam giữ chính mình.
Nàng nở nụ cười, lao phòng của cô ta và nàng, đúng là cùng một gian.
Nhìn lao phòng trống rỗng, âm khí dày đặc đưa đến từ bốn phương tám
hướng, nàng không sợ hãi, chỉ khẽ cười, trong nháy mắt, tâm tình trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.
Có lẽ, tận cùng của tuyệt vọng… chính là bình tĩnh.
Bởi vì không còn hy vọng, thì cũng chẳng có thất vọng.
Nàng không trông đợi sẽ có người vào đây cứu nàng ra, lại càng không trông đợi vào việc Hách Liên Bá Thiên sẽ tha thứ cho nàng.
Nhẹ nhàng dựa người vào tường, chỉ cảm thấy ngực thật nặng nề, như bị thứ gì đó đè ép. Cả việc hô hấp cũng trở nên gian nan.
Nàng che miệng ho khan.
Một lần, hai lần, cơn ho càng lúc càng lợi hại, một chút rồi lại một
chút, liên tục không ngừng, như muốn ho hết không khí trong phổi nàng
ra. Toàn thân, chợt lạnh rồi bất ngờ lại nóng, nàng chỉ cảm thấy cực kỳ
không thoải mái.
Đầu óc nàng trở nên mê man, quần áo trên người nàng, vẫn là bộ quần áo nàng mặc khi rơi xuống nước, chưa từng thay đổi.
Nàng cảm thấy rất lạnh, không khỏi run rẩy.
Khẽ đặt tay lên trán, mới phát hiện, trán nàng nóng rực, như thể đang bị hỏa thiêu.
Nàng biết, nàng đang phát sốt, loại cảm giác này, nàng cũng không xa lạ, trước kia khi còn ở Lâu phủ, nàng cũng từng phát sốt, cũng đơn độc thế
này, gian khổ vượt qua cơn ốm đau.
Nhưng khi đó ý chí sinh tồn vẫn còn, thế nên, mỗi một lần, nàng đều có
thể gắng gượng vượt qua, chưa bao giờ để bệnh tật khiến mình gục ngã.
Nhưng lúc này, dường như cơn sốt này lợi hại hơn hẳn trước kia, nàng chỉ cảm thấy ý thức đang từ từ rời xa.
Nàng duỗi tay, tóm lấy rơm rạ, trùm lên thân thể, với mong muốn bớt lạnh, nhưng không hề cảm thấy khá hơn chút nào.
Cắn răng, chịu đựng tất cả.
Nàng chưa bao giờ là loại người dễ dàng chấp nhận chịu thua, nàng chỉ
biết là, nếu chính mình còn không quý trọng bản thân, cũng đừng hy vọng
sẽ có người khác quý trọng chính mình.
Sẽ còn nhiều đau đớn hơn thế này, cơn đau này, sẽ qua rất nhanh thôi,
chỉ cần Hách Liên Bá Thiên không phán nàng vào tội tử hình.
Nhưng … hắn sẽ làm thế sao?
Tại sao, khi nghĩ đến chuyện hắn sẽ ra lệnh xử tử mình, cảm xúc của nàng, không phải sợ hãi, mà lại là đau lòng?
Nhắm mắt lại.
Có lẽ, cứ ra đi thế này cũng được.
Chỉ có điều vẫn chưa thể báo mối thù giết mẹ, nàng cảm thấy rất thương tâm.
Không!
Nàng không thể buông xuôi như vậy.
Nàng co hai cánh tay đang túm rơm rạ sát lại vào người, đấu tranh một lần cuối cùng, giành mạng với trời.
Nàng không thể đầu hàng nhanh như thế, chỉ cần còn sống, là còn tia hy
vọng, chỉ cần còn một tia hy vọng, nàng quyết không buông tay.
Trước kia có cực khổ đến đâu cũng vượt qua được, bây giờ chỉ là phát sốt thôi mà.
Chỉ là phát sốt thôi mà.
Nàng thầm nhắc đi nhắc lại, nhắc nhở bản thân, phải chịu đựng phải chịu đựng, nhưng ý chí dần trở nên mờ mịt.
Trong mơ hồ, dường như có một tha