
không để tâm thôi.”
Ta nắm tay Mạch Khê, nghiêm mặt nói với Lưu chương quầy: “Ta không còn trẻ nữa, chẳng qua ta vẫn chưa có nếp nhăn và đầu bạc thôi.” Bởi vì tảng đá mọc tóc đã rất khó khăn rồi, chứ đừng nói tới chuyện có nếp nhăn…
Khi ta nói vậy, Lưu chưởng quầy chỉ mỉm cười, ta cũng không muốn giải thích gì thêm, nắm tay Mạch Khê, chậm rãi về nhà.
Lúc ăn cơm, đột nhiên Mạch Khê vội vàng khoa chân múa tay với ta muốn nói gì đó, ta nhìn hồi lâu mới hiểu hắn đang hỏi ta, sau này ta có đi cùng người khác hay không?
Ta bình tĩnh gắp cho hắn một cái đùi gà: “Ngươi có hy vọng ta đi cùng người khác không?”
Hắn ôm bát, lắc lắc đầu, có chút buồn bã. Lại khoa chân múa tay một hồi, ý là, Tiểu Đinh tỷ tỷ nhà bên đã đi cùng người khác rồi, sau này sẽ không thể nhìn thấy Tiểu Đinh nữa. Hắn lo ta cũng sẽ giống Tiểu Đinh tỷ tỷ.
Ta chưa từng che giấu thân thế của hắn. Trước đây hắn cũng không cảm thấy có gì không ổn. Nhưng từ năm kia, sau khi đến trường, hắn cũng phát hiện ra mình không giống người dân xung quanh. Có lẽ có người nói gì đó trước mặt hắn, lại sợ rằng ngay cả ta cũng không cần hắn. Hắn càng tỏ ra ngoan ngoãn, chuyện gì cũng làm thật tốt, không giống một đứa trẻ lười biếng.
Hiểu chuyện như thế càng khiến lòng ta đau.
Sớm biết như thế này, trước kia ta đã dẫn hắn đi ở ẩn trong núi, có thể để hắn thoải mái một chút, cố tình làm bậy, ta nuôi hắn cũng thoải mái hơn một chút.
Ta xoa đầu hắn, dịu dàng nói: “Tam Sinh không đi, Mạch Khê ở đâu, ta sẽ ở đó.” Ta đến nơi này để quyến rũ chàng, làm sao có thể rời đi được.
Nghe vậy, mắt hắn sáng lên, tùy ý để mặc ta cài đồ trang sức lên tóc, ăn hết bát cơm.
Buổi tối, ta vừa cho Mạch Khê lên giường đi ngủ, chợt nghe thấy một tiếng động rất khẽ trong sân.
Ta nhíu mày, nghĩ thầm, không biết tên trộm ngu xuẩn nào lẻn vào tiểu viện nhà ta. Đẩy cửa phòng, lại hoảng hốt.
Hóa ra không phải là trộm, mà là một nam tử cao lớn mặc y phục màu đen, lúc này hắn đang ôm chặt miệng vết thương trên lưng, dựa vào tường, nhờ bóng đêm che khuất thân người. Hắn không biết ta đang nhìn, dù hắn có che kín đến đâu ta vẫn có thể nhìn rõ. Ta bĩu môi, giả vờ như không phát hiện ra hắn, ra ngoài sân bê chậu nước đi vào nhà.
Đêm đó, quân lính kinh thành giới nghiêm cả đêm, bên ngoài đèn đuốc chiếu sáng cả bầu trời.
Ta ôm Mạch Khê bình yên ngủ, trước khi ngủ vẫn mơ màng nghĩ, đây có phải là người bắt đầu kiếp số của Mạch Khê không? Có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không?
Tóm lại mặc kệ chuyện gì xảy ra, người này cũng rất phiền phức.
Nếu ngày mai hắn vẫn còn ở đây… đành đánh ngất rồi quăng ra ngoài đường thôi.
Chú thích:
[27'>: Phong hoa tuyệt đại: ý chỉ nét đẹp như đóa hoa rung rinh trong gió, đầy sức sống, xinh đẹp, không ai sánh được
[28'>: Đằng vân giá vũ: đạp gió cưỡi mây.
Ngày hôm sau, quả nhiên hắn vẫn còn ở đó.
Nhưng ta cũng không thể ném hắn ra ngoài như suy nghĩ đêm qua được. Vì… <>
Mạch Khê túm chặt ống tay áo của người đang hôn mê bất tỉnh kia, vẻ mặt luống cuống nhìn ta, nôn nóng muốn ta qua giúp gã.
Ta thở dài, nghĩ thầm, nếu bây giờ ném gã ra ngoài, có phải quá tàn nhẫn không? Hơn nữa ta không thể chịu nổi ánh mắt Mạch Khê nhìn ta như vậy, chỉ có thể nhanh nhẹn bước đến, lôi gã vào trong nhà, cởi lớp áo khoác, rửa sạch miệng vết thương trên lưng, lại bôi thuốc băng bó.
Thấy hơi thở của gã dần dần dịu xuống, sắc mặt hoảng hốt trắng bệch của Mạch Khê mới khôi phục lại. Ta nghĩ, với vết thương này, nếu là Chiến Thần Mạch Khê chỉ e là ngay cả một ánh mắt cũng không bố thí, mà Mạch Khê bảy tuổi này, lại non nớt như vậy đấy.
Ta rửa tay, nhìn Mạch Khê, hỏi thẳng: “Cứu hắn có thể dẫn tới phiền toái lớn, nhưng nếu ngươi muốn ta cứu, sau này đừng nói câu hối hận với ta.”
Mạch Khê nghe câu hiểu câu không, gật gật đầu.
Hắn dùng đôi mắt to ngập nước nhìn ta không chớp mắt, trên mặt vẫn còn rõ cảm xúc hoảng sợ, lòng ta mềm đi, không kiềm chế được, hung hăng hôn “chụt” một cái lên gương mặt trắng mịn của hắn.
Hắn trợn mắt to hơn nữa.
“Thích không?” Ta giống như lưu manh, chọc chọc cằm hắn hỏi.
Mạch Khê vuốt mặt, còn thật sự tự hỏi bản thân trong chốc lát, lại còn thật thà gật đầu.<>
Ta cười đắc ý: “Thích thì thích, nhưng chỉ có thể làm chuyện này với người quan trọng nhất của chính mình. Không được phép tùy tiện.”
Mạch Khê vuốt vuốt mặt mình hai cái, bàn tay nhỏ bé lại chạm vào mặt ta, đôi mắt trong suốt ấy chứa đựng toàn bộ bóng dáng ta. Hắn kiễng mũi chân, bắt chước ta, hôn “chụt” một cái lên má ta.
Lại vuốt chỗ vừa hôn qua, vẫn nhìn ta, giống như đang nói “Ta chỉ làm như vậy với Tam Sinh mà thôi.”
Ta không kiềm chế được, lại hôn lên má hắn vài cái nữa, còn dây đầy nước miếng lên má hắn, hắn không dám đẩy ta ra, chỉ có thể nhoẻn miệng cười yếu ớt.
“Mạch Khê, Mạch Khê, sao Tam Sinh có thể không thích ngươi cho được?” Ta vuốt vuốt mấy sợi tóc vương trên trán hắn, hận không thể đưa hắn vào trong thân thể chính mình để có thể che chở cho hắn.
Ta và Mạch Khê vẫn