
trong ánh mắt ta.
Ta nổi giận. Thả người xuống, vẫy tay đánh ngất nam tử kia. Xẹt qua mặt nước, bế Mạch Khê lên. Đến khi đứng vững, nhìn khuôn mặt xanh xao nhỏ nhắn, miệng cong lên nhưng lại không phát ra tiếng.
Mạch Khê… Kiếp này thật sự bị câm!
Người câm, nghĩa là có điềm xấu.
Cho nên sau khi sinh mới không phát ra tiếng, cho nên cha hắn mới vứt bỏ hắn… Mặc dù có Tam Sinh, nhưng kiếp này của Mạch Khê chắc chắn có thứ muốn mà không được …
***
Ta nghĩ kiếp này trên người Mạch Khê có chỗ khiếm khuyết, phải tìm nơi ở ẩn, như vậy mới có thể đỡ nghe những lời nói phiền chán của người đời. Nhưng lại nghĩ, muốn sống như nào cũng phải để cho chính hắn tự quyết định. Hơn nữa kiếp này của hắn còn phải trải qua lịch kiếp, nếu ta cứ che chở cho hắn, khiến hắn không trải qua kiếp số… Luật trời cũng sẽ không tha cho ta.
Vì thế ta nắm bàn tay nho nhỏ của Mạch Khê, nhét một đồng xu vào trong lòng bàn tay còn chưa mở ra của hắn: “Mạch Khê, mặt phải, chúng ta sẽ ở trong thị trấn, mặt trái, chúng ta sẽ ở trong sơn cốc. Thả xem nào.”
Hắn quơ tay, ném mặt xu vào mặt ta, cau mày như muốn khóc to mà không khóc được.
Lòng ta cũng hiểu được, có lẽ hiện giờ bát canh Mạnh bà mà Mạch Khê đã uống phát huy hiệu quả, nếu không sao hắn lại nỡ ra tay với Tam Sinh xinh đẹp như hoa thế chứ?
Ta nhìn đồng tiền rơi xuống đất, nói: “Chàng nói, sống ở thị trấn.” Mạch Khê ngậm ngón tay, hào hứng liếm liếm, nước miếng chảy ra đầy cằm, nào có để ý tới ta.
Cửu Thiên Chiến Thần phong hoa tuyệt đại [27'>, sau khi đầu thai xong, nhìn cực kỳ xấu, vẻ ngoài bi thảm… Ta nghĩ, nếu vẽ hình dáng hắn lúc này, sau này cho hắn xem lại, vẻ mặt hắn lúc đó chắc chắn tuyệt không thể tả.
Nếu Mạch Khê đã nói muốn sống ở thị trấn, ta sẽ suy nghĩ tìm một nơi ở mới theo ý muốn của hắn. Nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy kinh thành là nơi thích hợp nhất, vì thế, ban đêm đằng vân giá vũ [28'>, chỉ một ngày sau đã tới kinh thành.
Hiện giờ ta muốn nuôi nấng Mạch Khê lớn lên, cũng không thể vì ta mà khiến tuổi thơ hắn lang thang đầu đường xó chợ. Ta thu lại toàn bộ âm khí trên người, tự nhủ thầm nếu không phải tình huống bất đắc dĩ, sẽ không dử dụng pháp thuật.
Ta thuê một căn nhà nhỏ, bài trí gọn gàng. Sau đó nhìn Mạch Khê thật sâu, tự hỏi sau khi không cần pháp thuật, chúng ta sẽ làm gì để sống.span>
Ta gõ nhẹ mũi hắn: “Chàng muốn làm gì?”
Có lẽ ta dùng giọng điệu quá mức coi thường, hắn bất mãn ói nước miếng ra tay ta. Ta yên lặng rút tay về, lau nước miếng lên tóc hắn. Hắn há miệng, kêu không thành tiếng, hai nắm tay nhỏ xíu xiết chặt đẩy đẩy ta.
“Bây giờ ta có thể bắt nạt chàng, sau này chàng về làm Chiến Thần, không biết sau này sẽ trừng phạt ta thế nào đâu, ta cũng không thể lỗ vốn được.” Vì thế càng quệt sạch nước bọt vào tóc hắn.
Ngày hôm sau, ta vẫn tự hỏi vấn đề mưu sinh.
Dùng pháp thuật biến ra tiền cũng không phải việc khó, cái khó là, làm thế nào để hàng xóm không thấy kỳ lạ, vì sao ngươi chỉ ngồi trong nhà mà vẫn có tiền.
Ta ôm Mạch Khê ngồi trước cửa, đang lúc mặt nhăn mày nhó, thấy một gã say xỉn đi ngang qua cửa nhà. Ta nhìn bóng dáng lảo đảo của hắn hồi lâu, lại quay đầu hỏi Mạch Khê: “Chàng có thích uống rượu không?”
Hắn cắn ngón tay đang ngủ say.
Bảy năm sau, phía đông kinh thành, có một quán rượu.
Ta gõ gõ mặt quầy, chưởng quầy đang tính toán sổ sách bên trong, ngẩng đầu nhìn thấy ta, cười nói: “Tam Sinh tiểu thư, sao hôm nay lại rảnh rỗi tới quán vậy?”<>
“Ta không thấy Mạch Khê ở nhà, nghĩ có thể thằng bé chạy tới nơi này, qua đây hỏi thăm thôi.” Nhìn trái phải không thấy bóng dáng Mạch Khê, lại hỏi: “Dạo này buôn bán thế nào?”
“Dạo này buôn bán cũng không tệ lắm, tiểu thư có muốn kiểm tra qua không?” Lưu chưởng quầy là một ông lão ôn hòa hiền hậu, từ trước tới nay ta luôn tin lão. Hơn nữa mở quán rượu cũng chỉ để ngụy trang mà thôi, chứ lúc muốn có tiền, ta chỉ cần giơ tay ra là có. span>
Ta khoát tay áo nói không cần, liếc mắt nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ chạy trên lầu, nhìn kỹ, đúng là Mạch Khê. Ta cười vẫy vẫy tay với hắn: “Mạch Khê! Về nhà ăn cơm!” Mạch Khê nhìn thấy ta, nhoẻn miệng cười, nhanh chân chạy xuống.
Đám khách uống rượu líu lưỡi không nói nên lời. Lưu chưởng quầy thấy thế, lắc đầu: “Tiểu thư vẫn còn trẻ, luôn mang tiểu thiếu gia bên cạnh, không tránh được bị người khác hiểu nhầm, cứ thế mãi, e là chậm trễ chuyện chung thân!”span>
Ta nói với bọn họ rằng Mạch Khê là đứa bé ta nhặt được, nuôi dưỡng như em trai. Những người quen biết ta, mỗi lần thấy hành động “tốt bụng” này của ta lại lắc đầu thở dài.
Mạch Khê vội chạy tới bên cạnh ta, nghe thấy vậy, khó hiểu nhìn Lưu chưởng quầy, lại quay đầu nhìn ta. Ta ngồi xổm xuống lau vết bẩn trên mặt Mạch Khê, không quan tâm nói: “Hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi, chẳng lẽ ta lại còn có ý tưởng gì xấu xa với bọn họ hay sao? Cả đời ta, có Mạch Khê là đủ rồi.”
Mạch Khê giống như tiểu đại nhân, mỉm cười thay ta vuốt vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trước trán.
Lưu chưởng quầy lại thở dài: “Tam Sinh tiểu thư vẫn còn trẻ nên