
a tìm tòi dấu vết người đẹp. Lén lút liếc nhìn nàng một
cái, cũng không có gì ghê gớm đi? Bọn họ còn có đánh cược cơ mà! Suy nghĩ kiếm
cớ trẻ con này giúp hắn yên dạ yên lòng, trong bóng đêm lẳng lặng nhìn trộm dung
nhan say ngủ của nàng.
Đế Cơ lúc này tuổi còn chưa lớn, trên gương mặt còn nét phúng phính ngây thơ,
im lặng dùng tay đè nặng lên chăn. Mười đầu ngón tay trắng như ngọc kia vô cùng
hoạt bát khả ái, Phó Cửu Vân nhẹ nhàng cầm lấy một bàn tay, đưa tới trước mắt,
tỉ mỉ xem tướng tay của nàng.
Mệnh số một đời này của nàng quả thực không tệ, cha thương mẹ yêu, thuận
thuận lợi lợi đến già, nhân duyên cũng mỹ mãn hạnh phúc.
Trong lòng Phó Cửu Vân có một loại thỏa mãn, đang muốn buông ra, chợt thấy
nàng khẽ động, đúng là tỉnh lại. Hắn chưa kịp trốn tránh, hoặc giả là từ đáy
lòng không muốn tránh đi, muốn để nàng nhìn thấy chính mình, biết rằng có một
người cổ quái như vậy đã luôn lén lút dõi theo nàng mười kiếp mà nàng chẳng
hay.
Phản ứng của Đế Cơ hiển nhiên không được uyển chuyển đến vậy, nàng bị dọa cho
cứng người, thậm chí một tiếng kêu cũng không bật ra nổi.
Phó Cửu Vân làm phép biến đi trong nháy mắt, để lại một mảnh giấy nhỏ cho
nàng: Khanh bản giai nhân, khước phẫn nam trang, nan khán nan khán! Ca vũ chi
ước, vật vong vật vong.
[Vốn là người đẹp, lại giả nam tử, khó nhìn khó nhìn! Ước hẹn ca múa, chớ
quên chớ quên.'>
Áp chế nhuệ khí của nàng một chút, ước chừng sẽ dọa cho nàng khóc nhè đi? Trò
đùa ác này làm hắn buồn cười, bất ngờ Đế Cơ lại kêu to: “Công Tử Tề! Ta thắng
chắc! Ngươi cứ chờ xem!”
Hắn xém chút từ trên xà nhà té xuống.
Lần nhìn trộm này khiến lão tiên sinh không biết làm sao cho phải, tới sông
Hoàn Đái đợi hắn mấy ngày liền, hắn lại nhất định trốn tránh không gặp. Nói cho
cùng, Phó Cửu Vân cũng có chút chột dạ, nhưng trong lòng lại có một loại vui vẻ
và mong đợi rất kiểu trẻ con. Hắn đã thật lâu thật lâu rồi không có cảm giác
này.
Lúc uống rượu cùng Mi Sơn Quân, hắn kìm lòng không đậu nói: “Có lẽ… Lần này
khúc Đông Phong Đào Hoa thực sự có thể tìm được chủ nhân.”
Mi Sơn Quân rất kỳ quái: “Tìm được chủ nhân thì làm sao? Ngươi lấy nàng làm
vợ chắc?”
Phó Cửu Vân dường như chưa hề nghĩ tới vấn đề này, nhất thời bị hỏi khó, im
lặng uống cạn rượu ngon, hồi lâu không nói gì.
Mi Sơn Quân cười ha hả, rung đùi đắc ý hả hê: “Ngươi lấy nàng thì có gì khó?
Bay tới hoàng cung, trực tiếp cướp đi! Ta tới làm bà mối cho các người…”
“Bức tranh vẽ Tân Mi…” Phó Cửu Vân chỉ nói năm chữ, Mi Sơn Quân lại bụm mặt
chạy, vừa bực vừa hận: “Ngươi cứ chờ đấy chờ đấy!”
Mi Sơn Quân báo thù hắn chưa chờ tới, lại chờ tới một khúc Đông Phong Đào Hoa
trên đài Triêu Dương kia.
Trên đài có biết bao nhiêu người, kỳ thật trong lòng hắn hiểu rõ, nàng đánh
cược chỉ là cho vui, nhảy múa cũng chẳng phải vì hắn, chỉ sợ phần nhiều là vì
muốn nam nhân ngồi trên long ỷ kia nở một nụ cười mà thôi.
Thế thì có sao? Hắn tự hỏi mình, thế thì có làm sao?
Hôm nay nàng vận một bộ váy đỏ rực như lửa, mép váy lướt qua lan can đá trắng
trên đài Triêu Dương, hàng vạn hàng nghìn phồn hoa dưới đài cũng không sánh bằng
một nụ cười nhợt nhạt của nàng. Hắn ra một nan đề mà người đời không ai giải
nổi, nàng lại đưa ra đáp án tuyệt vời nhất. Là đáp án mà đáy lòng hắn khát cầu.
Ba ngàn năm bồi hồi luân hồi trên thế gian, ba ngàn năm, phảng phất chỉ vì giờ
khắc này.
Gặp được nàng, nhìn thấy nàng.
Sương mù dày đặc nháy mắt tan đi, thì ra thực sự là nàng.
Hắn nói cho Mi Sơn Quân đáp án của câu hỏi lần trước hắn chưa thể trả lời:
“Ta muốn nàng, ta sẽ đưa nàng đi.”
Mi Sơn Quân vẫn cho rằng hắn đang nói đùa, lần này thực sự bị dọa ngây người,
thì thào: “y… Ngươi nói thật? Mệnh số một đời này của nàng vô cùng tốt, nhưng
không quan hệ gì với ngươi…”
“Ta sẽ cho nàng một cuộc sống tốt hơn, ta thay nàng sửa mệnh, hậu quả gì ta
cũng đều gánh chịu.” Phó Cửu Vân không chút do dự, “Nàng là của ta.”
Mi Sơn Quân không kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn hắn rời đi.
Phiên ngoại: Phó Cửu Vân (Phần 3)
Phó Cửu Vân cảm thấy bản thân chưa từng trẻ con đến vậy, lòng dạ ngoằn nghèo
chứa đầy những chiêu ứng phó với nữ tử trước kia giờ đây bỗng trở nên thẳng
đuột.
Nàng thích cái gì? Ghét cái gì? Hắn ba lần bảy lượt ban đêm xông vào hoàng
cung, với nàng mà nói có phải là hơi thiếu tôn trọng?
Đắn đo nửa ngày, cuối cùng chỉ để lại cho nàng hai bức họa cùng một mảnh giấy
nhỏ, lúc đi ra trên trán đã sũng mồ hôi. Nàng là một con cá nhỏ giữa lòng đại
dương, bơi qua bơi lại, vô cùng tự tại, dùng mồi câu này dụ nàng, liệu có thể
mắc câu hay không?
Phó Cửu Vân đợi ở bờ sông Hoàn Đái thật lâu thật lâu, dần dần trời liền đổ
mưa. Hắn mở một tán ô bằng giấy dầu, một nam nhân trẻ tuổi cầm ô đứng bên bờ
sông trong mưa phùn mênh mang là cảnh tượng vô cùng chói mắt, dân chúng Đại Yến
bắt đầu cởi mở, luôn có những cô gái trẻ to gan bước tới hỏi thăm, đều bị hắn lơ
đãng xua đi.
Nước sông róc rách, làn mưa nhỏ líu nhíu điểm trên mặt nước những dấu vết mấp
mô, tựa như trái tim loạn nhịp của hắn.
Mưa cứ thế ngập ngừng rơi, bọt