Snack's 1967
Tam Thiên Nha Sát

Tam Thiên Nha Sát

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324523

Bình chọn: 8.5.00/10/452 lượt.

nước trong veo lóng lánh nhỏ xuống từ lá liễu,

cứ một giọt hắn lại thầm đếm một con số trong lòng. Ngóng trông cá nhỏ mắc câu,

chẳng biết lúc nào sẽ cắn mồi câu kia? Lại có chút sợ nàng tới, tuổi nàng còn

nhỏ, ngây thơ vô cùng, phải nói thế nào để cho nàng hiểu?

Nếu nàng tới, ta sẽ đưa nàng đi, sửa lại mệnh của nàng. Nếu như nàng không

đồng ý… Chậc, không đồng ý liền đánh hôn mê rồi khiêng đi? Không hay không hay,

như vậy không hay, chi bằng dịu dàng hơn một chút…

Hắn đợi bên bờ Hoàn Đái hơn nửa tháng, Đế Cơ rốt cuộc không hề tới, hắn liền

đi một chuyến tới đài Triêu Dương, trông thấy hình ảnh Đế Cơ và Tả Tử Thần gắn

bó bên nhau.

Mi Sơn bảo: “May mà lần này ngươi không lỗ mãng. Cô nương người ta là có tiên

duyên, Tả Tử Thần này cùng nàng có nhân duyên trời định, hai người kết làm vợ

chồng, ngày sau tu hành thành tiên, bù đắp cho nàng mười kiếp chịu khổ. Ngươi có

thể giúp nàng sửa mệnh tốt hơn thế được sao? Phó Cửu Vân, ngươi tốt nhất đừng

nên u mê không tỉnh ngộ, bắt đầu từ hôm nay ta tuyệt đối sẽ không để quạ đen

giúp ngươi đi xem tung tích của nàng, từ giờ buông tay đi!”

Phó Cửu Vân chỉ cảm thấy gặp phải vấn đề nan giải nhất từ khi lọt lòng tới

nay.

Nàng sẽ thành tiên?

Thành tiên.

Thành tiên rồi sẽ có tuổi thọ rất dài, bên cạnh lại có người trong lòng bầu

bạn, quả nhiên là mệnh vô cùng tốt, quả nhiên là quý không tả xiết.

Vậy… Còn hắn thì sao? Hắn làm sao bây giờ?

Mi Sơn Quân thở dài thườn thượt: “Không phải chỉ là múa một điệu thôi sao? Ta

thật không tin thiên hạ không còn cô gái nào có thể múa được. Chốc nữa ta tìm

cho ngươi một cô còn múa đẹp hơn, ngươi cũng đừng mãi nhớ nàng nữa. Đã nhìn mười

đời, còn nhìn chưa đủ hay sao?”

Hắn đúng là có chút nhìn chưa đủ. Thì ra Tả Tử Thần là nhân duyên mỹ mãn của

nàng, tiểu Đế Cơ của hắn rất ngây thơ trong sáng, ai cũng có thể nhìn ra nàng

nào có thể giả bộ cái loại yêu thương một lòng một dạ này. Giờ phút này nếu có

người hỏi nàng Công Tử Tề là ai, ước chừng nàng cũng đã quên mất rồi.

Nàng hiện tại rất hạnh phúc, rất tốt đẹp, là hắn vẫn cố chấp chờ đợi.

Phó Cửu Vân bi thương nở nụ cười, lắc đầu xoay người rời đi.

Không có cách nào cứu giúp, bọn họ đã được cứu, còn hắn thì không. Ai múa đẹp

hay không đã không còn quan trọng, “Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước

Vu Sơn bất thị vân.” Giữa bọn họ, gọi là duyên phận. Còn hắn cùng nàng, chỉ có

thể gọi là nghiệt duyên. Hắn cũng cảm thấy chính mình thật điên cuồng, vô duyên

vô cớ nhìn trộm một nữ nhân mười đời mười kiếp, vô duyên vô cớ lại yêu, sau cùng

lại vô duyên vô cớ mà rời bỏ.

[Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước Vu Sơn bất thị vân: "Ngoài ra

biển cả khôn tìm nước, nếu bỏ non Vu đâu có mây."'>

Trong vòng luân hồi luẩn quẩn không điểm dừng của hắn, hết thảy này đây ước

chừng sẽ chỉ là những rung động cỏn con, qua đi mấy ngàn năm, có lẽ thậm chí

trông nàng ra sao hắn cũng chẳng còn nhớ nổi.

Chỉ là, thực không cam tâm.

Hắn đếm từng giọt nước mưa, đếm tới lần thứ mấy ngàn mấy vạn, cuối cùng vẫn

là không thể chờ được nàng tới, rốt cuộc chờ không được.

Phó Cửu Vân trở về núi Hương Thủ một chuyến, hắn vốn từng muốn mang hồn đăng

đi, cùng Đế Cơ tìm một nơi sơn thủy hữu tình tiêu dao một đời. Có điều giờ đây

hắn lại cảm thấy thiên hạ rộng lớn như vậy, sống ở đâu cũng thế mà thôi.

Nữ đệ tử Thanh Thanh thấy hắn gần đây buồn bực không vui, không nhịn được

muốn trêu ghẹo: “Ra ngoài lâu, lại đổi tính rồi à? Mấy hôm trước đám tiểu nha

đầu Hòe San kia mời chàng uống rượu chàng cũng chẳng thèm tới, đang có tâm sự gì

thế?”

Phó Cửu Vân nghĩ nghĩ: “Ta đang nghĩ có nên làm cây gậy đánh tan uyên ương

hay không.”

Thanh Thanh phì cười: “Chàng chỉ cần qua đó đứng thôi là được, không cần gậy

đánh đôi uyên ương đó cũng tự tan. Nhưng mà, mấy loại chuyện thất đức này có lẽ

nên hạn chế đi? Thế gian nói cho cùng khó mà tìm được tình nhân.”

Phó Cửu Vân lại nghiêm túc suy nghĩ, gật đầu mỉm cười: “Không sai, nàng nói

rất đúng.”

Hạnh phúc của cô bé ấy, đâu phải chỉ mình hắn mới có thể mang tới. Nếu nàng

chưa đem lòng yêu người khác, hắn có thể cho nàng bất cứ thứ gì nàng muốn, cưng

chiều nàng đến tận chín tầng mây. Nhưng giờ nàng đã yêu người khác, như vậy

ngoại trừ Tả Tử Thần, ở bên ai với nàng cũng đều là địa ngục. Giữ lấy nàng, là

muốn được thấy nàng cười, thay vì để bản thân hắn được vui sướng, lại hại nàng

lấy nước mắt rửa mặt, không bằng để hắn buồn bực một chút, nhìn thấy nàng cười

là được.

Hắn là quỷ, trái tim hắn cứng rắn hơn nhiều so với phàm nhân, ngại gì chút

đau đớn phó phai mờ ấy.

***

Sống nhàn nhã tại núi Hương Thủ một thời gian, sơn chủ không biết nghe ai nói

trong hoàng lăng của Quỳnh quốc phương Tây có bảo vật, tên là gương Đồng Tâm.

Nghe nói nam nữ yêu nhau mà đứng trước gương, nếu là duyên số trời định, trong

gương sẽ phản chiếu hình ảnh của hai người. Nếu là vô duyên, trong gương trống

rỗng.

Lão sơn chủ này xưa nay luôn có hứng thú dạt dào đối với những bảo bối ly kỳ

cổ quái, đã nổi lên ý niệm muốn vơ vét. Vừa vặn Phó Cửu Vân gần đây buồn