
, không liên quan đến chuyện nam nữ.
Hồi cấp ba, Đàm
Sách Lâm đã bị gì Thẩm ép buộc thành con nhím, sự căm phẫn đó không có
chỗ để phát tiết, chỉ có thể dày vò Hải Nhã, đối diện với cô hình như
chưa bao giờ có sắc mặt tốt, cô mỗi ngày tan học đều tìm cậu để cùng
nhau về nhà, cậu sẽ tránh di, có lúc gặp thái độ cũng lạnh lùng.
Mười sáu tuổi Hải Nhã không hiểu những điều này, mỗi ngày cô chỉ suy nghĩ
tại sao Đàm Thư Lâm không thích mình, bộ dáng không xấu xí, rất nhiều
người theo đuổi, mỗi ngày tan giờ học đều có người ngồi trước cổng
trường đợi cô, bên cạnh Đàm Thư Lâm cũng đã thay đổi hết cô gái này đến
cô gái khác, nhưng tại sao cậu lại không chịu tìm cô?
Cho đến lâu sau, Hải Nhã từ cuộc nói chuyện của cha mẹ biết được ý đồ muốn kết thân với nhà họ Đàm, bởi vì dì Thầm thích Hải Nhã, nên hình như cũng đã ngầm được đồng ý, cô vui mừng giống như bị ngớ ngẩn chạy đi tìm Đàm Thư Lâm
thổ lộ, cơn tức giận của Đàm Thư Lâm đến đây thật sự đạt đến cực điểm,
từ đó không còn gặp nhau nữa.
Rất lâu sau đó, cô mới hiểu được,
thì ra Đàm Thư Lâm vốn dĩ không tin cô thích cậu, bất kể cô làm cái gì,
đều là lỗi trong mắt cậu, bản thân cô chính là vì cần tiền mới tiếp cận
cậu, hơn nữa dì Thẩm vừa mềm vừa rắn ép buộc, trạng thái công kích như
con nhím của cậu càng ngày càng lợi hại, đã nhanh chóng bị mù quáng đánh ngã.
Đúng, dựa trên bản chất của tất cả mọi chuyện mà nói, cậu
ấy không hề có bất cứ lỗi gì cả, mười chín tuổi Chúc Hải Nhã đã có thể
hiểu hết mọi chuyện. cô cũng bị dày vò đủ rồi, dù có ngây thơ đơn phương yêu mến cậu đến mức nào cũng không thể chịu đựng được sự nhục nhã hết
lần này đến lần khác.
Đàm sách lâm là một người cố chấp hơn nữa
lại là một kẻ kiêu ngạo, lúc thích, cảm thấy một khuyết điểm nhỏ sẽ
không ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng một khi tính cách này bị đâm bị
thương trở nên tỉnh táo, mới hiểu được những khuyết điểm này có bao
nhiêu đáng sợ, mà cậu dừng như càng ngày càng biết sự uy hiếp của cô ở
chỗ nào, cô chỉ có thể tránh.
Cô có thể đoán được kết thúc cuối
cùng của hai người, hoặc là Đàm Thư Lâm đấu tranh đến cùng đạt được
thắng lợi, Nhà họ Chúc sống chết như thế nào không liên quan đến cậu,
hoặc là sau cùng cậu chịu khuất phục, hai người cuối cùng thành một đôi
vợ chồng bằng mặt không bằng lòng, nhà họ Chúc vẫn tiếp tục dựa vào nhà
họ Đàm.
Hai loại kết cục này đều khiến cô tuyệt vọng, cô không
muốn suy nghĩ nữa, cố hết sức duy trì trạng thái cân bằng trước mắt, cậu ta muốn náo loạn như thế nào, đều là chuyện của cậu ta, cô lựa chọn
đứng từ xa để nhìn, cuộc sống trôi qua một ngày như thế, cũng có thể tạm thời qua đi một ngày.
Ba giờ rưỡi sáng, KV đóng cửa, các đồng
nghiệp hình như cũng biết Hải Nhã không có ý định làm việc ở đây nữa, có người nói giỡn: "Hải Nhã, nếu sau này có gặp mặt bạn học, nhớ đến cổ vũ đó!”
Sắc mặt của Lão Trương không được tốt cho lắm, không hề nói gì đi thẳng về phía trước, Hải Nhã chỉ có thể vâng vâng dạ dạ mà cười,
chuyện này là do cô xử lý không tốt, không trách được người khác.
Ba giờ rưỡi sáng, trên đường phố càng thêm cô đơn lạnh lẽo, một chiếc xe
cũng không có, toàn bộ thế giới đều yên tĩnh, chỉ có tiếng giày của cô
dẫm trên tuyết, phát ra tiếng kẽo kẹt, kẽo kẹt.
Trước lạ sau
quen, Hải Nhã thuần thục vượt qua ngã tư đường, vừa mới rẽ qua chõ
ngoặt, đã thấy cách đó không xa dưới ánh đèn đường, Tô Vĩ cùng với chiếc xe máy của anh lẳng lặng đứng sừng sững ở nơi đó. Tối nay chưa có tuyết rơi, ánh đèn đường mờ ảo và ánh trăng bao phủ anh, giống như một bức
ảnh về ánh sáng.
Anh . . . . . Hả, anh đứng ở đây để chờ người nào à?
Hải Nhã mệt mỏi kéo cổ áo lên, bước chân nhanh hơn qua chỗ tối, cố gắng vô tình đi qua anh.
Người đàn ông bên cạnh chiếc xe bỗng nhiên di chuyển, đem thuốc lá ném xuống dưới chân nhẹ nhàng giẫm chân lên. (dDLQĐ)
"Lên xe, anh đưa em về."
Anh mở miệng, trong giọng nói có một loại bình tĩnh kỳ lạ. cùng với giọng nói hôm qua hoàn toàn không khác nhau.
Hải Nhã vùi đầu ra sức chạy đi, lần này không chừng lại có một người nào đó từ trong bóng tối nhảy ra, cô quyết định giả vờ như không nghe thấy.
"Chúc Hải Nhã." Tô Vĩ dùng tốc độ từ tốn đọc tên của cô, “Anh đang đợi em.”
Xung quanh bỗng nhiên trở nên yên tĩnh thật sự yên tĩnh.( TRuyện edit tại diễn đàn lê quý đôn)
". . . . . ." Hải Nhã hoang mang nhìn anh.
". . . . . ." Tô Vĩ im lặng không nói gì nhìn cô.
Ven đường tuyết đọng trên cây tùng bổ nhào như tiếng đạn, Hải Nhã mới sực
tỉnh trong giấc mộng, nghi ngờ hết nhìn trước rồi lại nhìn sau, anh hình như vừa rồi gọi “Chúc Hải Nhã “ thì phải? không nhẽ là gọi ai đó cùng
tên với cô? Chẳng hạn như biển đỏ thắm gì đó…
“Anh. . . . . . đang nói chuyện với em à?” Hải Nhã cảm giác mình cần thiết phải xác định rõ ràng một chút.
Tô Vĩ chỉ nói: "Khuya lắm rồi, đến đây, anh đưa em về."
Trái tim của cô đêm qua đã bị tổn thương nay cuối cùng cũng đã ổn định trở
lại, thời điểm này cô nên đắc ý cười thầm hai tiếng: nhìn đi, đúng thật
là có chuyện như vậy, bị người khác theo đuổi mới là chuyện mà cô thường xuyên gặp