Polaroid
Tặng Em Một Đời Ngọt Ngào

Tặng Em Một Đời Ngọt Ngào

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324060

Bình chọn: 8.5.00/10/406 lượt.

ường cùng?

Chú thích:

(1) Thiên biến vạn hóa: thay đổi khôn lường.

Đàm Thư Lâm hình như đặc biệt muốn đối nghịch với cô, toàn bộ những người

trong phòng cậu đều rất nhiều chuyện, một chốc là khui rượu, một chốc là microphone có vấn đề, Hải Nhã đứng ở bên ngoài chưa được năm phút đồng

hồ, giống như một con quay cứ một lúc lại bị gọi vào một lần. trong

thoáng chốc tất cả bia đã bị tiêu diệt hết, Đàm Thư Lâm lại gọi thêm

nữa.

Hải Nhã đưa bia vào phòng, Đàm Thư Lâm ôm một cô gái, hai

người nắm một micro, cùng nhau hát bài《 không quên Hiroshima 》, trong

phòng tràn ngập mùi rượu thuốc lá xông đến đau cả đầu, những chai bia

uống xong liền vứt tùy tiện xuống dưới đất, cô khom lưng nhặt từng vỏ

chai bia, tiện thể thay bọn họ mở thêm bốn chai nữa.

Tờ tiền giá

trị lớn 100 tệ bị ném lên tay cô, Hải Nhã dừng một chút, vẻ mặt không

thay đổi ngẩng đầu, Đàm Thư Lâm có lẽ đã say, khắp người toàn mùi rượu,

mặt hướng về phía cô cười, miệng nói về phía Microphone: “Phục vụ tốt!

tiền boa! Ha Ha!”

Hải Nhã mím môi, nhanh chóng cầm tờ tiền lên,

không nói gì lui ra ngoài. Đúng lúc Lão Trương đi qua thấy cô nói: “Lúc

nãy em hỏi Hỏa ca à? Anh ấy…A? Em sao vậy? sao ánh mắt lại đỏ như vậy?”

Hải Nhã dụi mắt, cười: "Không có việc gì, bị khỏi trong phòng bao làm cay mắt."

Lão Trương vỗ vỗ bả vai cô: "Đi ra ngoài hít thở không khí một lát đi, hình như tâm trạng em không yên hay sao ấy?”

Hải Nhã nắm thật chặt tờ tiền trong tay, mặc dù lúc vừa rồi bị cậu ta sỉ

nhục đến tức đỏ cả mắt, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, ngoài tức giận cô còn buồn cười nữa. Cô đã tìm kiếm con đường đi của mình rất xa, mà Đàm Thư

Lâm vẫn còn đứng nguyên một chỗ như một đứa trẻ làm sai chuyện gì, dùng

phương pháp tự cho là đúng để đối xử với người mà cậu không thích.

Hai thùng bia được đưa vào, số lần Đàm Thư Lâm kêu cô vào rốt cuộc cũng ít

đi, Hải Nhã bớt thời gian đi tolet một lúc, lúc đi ra, bỗng nhiên lướt

qua khi nhìn thấy cửa toilet nam không đóng, bên trong đó có một bóng

dáng rất quen chợt lóe lên.

Cô suy nghĩ một chút, đứt khoát ôm

cánh tay đứng ở cửa đợi, chưa được mấy phút, Đàm Thư Lâm đã đi ra từ bên trong, Hải Nhã đưa tay lên cản lại: “Đàm Thư Lâm.”

Cậu ta giật

mình, ngẩng đầu lên nhìn ký hiệu trên cửa, trên mặt thóag lúc xanh lúc

đỏ, hét lớn: “Mẹ nó! Nơi này là nhà vệ sinh nam đó!"

Hải Nhã không cử động, đem tờ 100 tệ lúc nãy cậu đưa lên trước mặt: “Trả tiền lại cho cậu, tớ không cần.”

Cậu ta ngà ngà say cười : "Cậu không phải nghèo đến mức đến đây kiếm tiền

à? tôi giúp cậu một chút, cậu nên cảm kích tôi mới đúng chứ.”

"Tớ không phải đến để kiếm tiền, chỉ là ra ngoài để rèn luyện." cô nhẫn nại nhìn thẳng vào mắt anh, đem tiền giơ cao lên, “Tiền cũng không phải

dùng để cậu ném lọan, cầm đi.”

Đàm Thư Lâm cười ha ha: "Cậu còn ở trước mặt tôi giả bộ cái gì nữa"

Hải Nhã không kiên nhẫn nữa: “Tôi còn muốn làm việc, cầm tiền của cậu đi!”

Đàm Thư Lâm có lẽ đã say, có lẽ là bởi vì chưa bao giờ cậu thấy Hải Nhã

nhìn cậu ta với vẻ mặt này, nên sửng sốt một lát, sau đó thẹn quá hóa

giận: “Cho cậu mặt mũi còn không biết xấu hổ! rèn luyện cái gì? Bên

ngoài thiếu gì công việc gia sư tốt! cậu nhất định đến chỗ ăn chơi này

để rèn luyện! tôi không nói cậu lại còn đắc ý, ai biết lúc không có

người cậu lại làm công việc lung tung gì!”

Hải nhã bị những câu nói bừa của cậu làm sợ hãi, không nhịn được lớn giọng: “Cậu đừng nói lung tung.”

Đàm Thư Lâm cười ha ha đứng lên: "Tại sao lại nói lung tung? Đêm nay tôi sẽ gọi điện về nhà cậu! Ha Ha! Chúc Hải Nhã đang làm việc ở một chỗ ăn

chơi không chính đáng! Ha ha! Cậu chờ đi!”

Hải Nhã chỉ cảm thấy

cả người như rơi xuống vực thẳm, thấy cậu muốn đi, cô ngây ngẩn đứng đó

nói: “Đàm Thư Lâm! Cậu đừng có mà nói lung tung!”

Quán KV Lạc Lai có ngấm ngầm cung cấp, ở phía sau người nhà có thế sử dụng một ít thủ

đoạn là có thể diều tra ra được. Ngay cả cô không sợ việc không làm việc không chính đáng, nhưng vẫn không thể chịu được Đàm Thư Lâm nói bậy,

bản lính thêm dầu vào lửa của của cậu ta, cô đã biết.

Cậu ta nhịn không được hất tay cô ra: "Tránh ra!"

Hải Nhã cố chấp ngăn lại không thả.

Thật buồn cười, tại sao cô không thể mặc kệ được, nói cho cậu ta muốn nói

thì nói đi? Chuyện như vậy nói ra, người có chút đầu óc cũng không thể

tin thưởng được, nhà họ Chúc mặc dù khó khăn đến mức phải dựa vào nhà họ Đàm nhưng mà không đến mức con gái nuôi lưu lạc phong trần kiếm tiền,

dì Trầm sẽ cho rằng con trai mình nói xấu cô, cười cười không tin.

Cô biết bất chấp tất cả ngăn cậu ta như vậy là rất ngốc, rất ngu xuẩn,

càng khiến cậu ta khinh thường cô, nhưng cô không thể không làm,

Sưc khỏe Mẹ cô rất yếu, cha lại bị huyết áp cao. Bà nội thì tuổi tác đã

cao, cô không dám tưởng tượng sau khi nghe thấy Đàn Thư Lâm nói bừa

xong, luôn luôn sĩ diện như bọn họ sẽ biến thành cái dạng gì.

"Đàm Thư Lâm, Đàm Thư Lâm.” Cô dùng hết tất cả dũng khí kéo cậu ta, liên tục nói, “Xin cậu đó không nên nói lung tung!"

Cậu ta hừ lạnh: "Nói lung tung cái gì? !"

Cô cắn môi, rốt cuộc sửa lại lời nói: "Xin cậu đừ