
trời đất đều đảo lộn. Đầu của cô va chạm mạnh vào vách
tường, trong chốc lát lỗ tai đều cảm thấy vù vù, cả người tê cứng, một
lúc sau cũng không phản ứng lại. Bên cạnh có nhiều người kêu to: "Đánh
người rồi! Mau báo cảnh sát!"
Nhưng mà rất nhanh sao đó mấy
âm thanh này lại biến mất nhanh chóng. Hải Nhã bị một sức lực lôi dậy,
đi vài bước, cô giống như một người gỗ bị sức lực đó kéo về phía trước.
Lão Trương mở miệng an ủi mấy vị khách xung quanh: "Không có việc gì
đâu! Mọi người tiếp tục đi!"
Những vị khách được trấn an thì
đi vào. Mới vừa rồi Hải Nhã nhìn thấy mấy người bên cạnh anh Hỏa đẩy
người đàn ông ở phòng 2016 ra. Sau đó đóng cửa lại, còn khóa trái cửa.
Cô theo bản năng mà sợ hãi, toàn thân đều nổi da gà, cho đến lúc này mới cảm giác được hai bên thái dương đều đau gay gắt. Mặc khác, có người
nhẹ nhàng dìu cô đi.
Ngẩng đầu lên, thì thấy tay trái của anh Hỏa đang nắm lấy bả vai kéo cô đi, là anh ta?
"Đau không?" Anh hỏi.
Trong đầu Hải Nhã giờ chỉ lâng lâng, che trán của mình, âm thanh rầu rĩ nói: "Tôi không sao..."
Anh kéo tay cô ra, nhìn trán của cô: "Bị trày da rồi."
Các đồng nghiệp đều chạy tới, vừa hỏi vừa an ủi. Líu ríu thành một đoàn.
Hải Nhã bị bọn họ vây quanh, một lúc sau cảm thấy hai chân đều không có
sức. Sau đó ngồi phịch xuống ghế.
Lão Trương mang băng keo cá nhân tới, vỗ vỗ vai cô: "Hôm nay cô về trước đi."
Cằm của ông còn dính lại vết máu, cũng không muốn đi về. Hải Nhã không muốn để cho chính mình cảm thấy vô dụng, cho nên lắc đầu nói: "Tôi không
sao, thực ra là không có việc gì đâu."
Cô đi vào toilet dùng
khăn sạch nhúng vào nước lạnh rồi lau xung quanh miệng vết thương, vừa
đau vừa nhức rốt cuộc cũng làm cho đầu óc của Hải Nhã tỉnh táo lại một
chút. Quả thực là cô giờ đây nhìn rất thảm hại. Cô khẩn trương lấy khăn
khô lau miệng vết thương, tiếp đó dán băng keo cá nhân lên. May mày tóc
cô dài, miếng băng keo được mớ tóc cắt ngang trán của cô che đi hơn phân nữa. Cô cẩn thận chỉnh lại tóc của mình, tiếp tục làm việc.
Mấy giờ tiếp theo tình hình của Hải Nhã càng ngày càng tệ. Vết thương vừa
rồi cũng không phải là trầy da bình thường, cô cảm thấy trước mắt đều mơ hồ. Chân giống như đi trên mây, muốn cô gắng để mình giữ bình tình,
nhưng lại lực bất tòng tâm.
Vào lúc hai giờ rưỡi, rốt cục bác Trương chịu không được, trực tiếp kéo cô ra khỏi KV: "Mau về nhà đi! Nghỉ ngơi cho thật tốt!"
Cô nghĩ lại bây giờ muốn chống đỡ cũng không được. Đành phải chán nản cầm
túi xách mà đi về, cảm thấy chính mình trở nên rất vô dụng và yếu đuối.
Rạng sáng hai giờ rưỡi, đêm nay trời trở lạnh làm cho người khác phát run.
Hải Nhã đã mệt lại càng thêm mệt, cô để mặc chân trần đi về phía trước. Đêm hôm khuya như thế này không có taxi rồi. Cô đứng đợi ở trên đường
cái trống rỗng, chỉ có ánh đèn đường mờ nhạt với cô.
Đêm lạnh lẽo như vậy không hề xa lạ. Trước kia cũng nhiều lúc bởi vì cô chọc
giận Đàm Thư Lâm. Cho nên người nhà buộc cô đi giải tới nhà họ Đàm giải
thích, khi đó đường phố vẫn rộng lớn và trống vắng như vậy. Cô đi rồi
lại trở về, một mình đi dưới ánh đèn đường, cô cảm thấy trên đời này chỉ còn lại có một mình mình. Nghe và nhìn chỉ là một mảnh đen tối, cô cái
gì cũng không thấy.
Vượt qua được ngã tư đường, bước chân của Hải Nhã dừng lại.
Phía trước không xa có một chiếc xe máy màu đen, có một người đàn ông trẻ
tuổi đang đứng dựa vào xe. Chiếc mũ lưỡi trai vẫn được kéo xuống thấp,
giữa hai ngón tay đang kẹp một điếu thuốc lá đang cháy. Anh hít vào một
hơi, sau đó thở ra. Khói thuốc như sương mờ từng đợt từng đợt mơ hồ.
Chiếc bóng phản chiếu dưới đất dường như đã trở nên cực kỳ mơ hồ, cảnh
tượng như vậy giống như là một tấm ảnh chụp với ánh sáng vừa đủ. Đầy yên lặng và sâu xa.
Bước chân của Hải Nhã dừng lại cứng ngắt một lần nữa, người đàn ông đứng bên cạnh chiếc xe nhẹ nhàng giẫm lên điếu thuốc.
"Mau lên xe đi. Tôi đưa cô đi."
Anh mở miệng, âm thanh bình tĩnh lạ thường. Đêm khuya như vậy, sắc mặt cô tái nhợt lảo đảo, trời lại giáng xuống một anh hùng.
Hãi Nhã ho một tiếng, rồi dừng lại.
Từ nhỏ tới lớn, người theo đuổi cô rất nhiều, cô thường dùng tư thế này
mới đẩy lùi được đám ong bướm đó. Huống chi, người ở trước mặt, cũng có
thể là xã hội đen, nói vậy thì hơi kỳ, thật ra thì là một tên du côn,
anh làm gì mà đạt tới trình độ xã hội đen? Đối với mấy thân phận này có
nhiều người rất muốn hướng tới, đó là mấy cô gái nhỏ khoảng mười bốn
mười lăm tuổi. Nhưng mà cô lại là người kính trọng từ xa.
Cho nên cô từ chối đặc biệt rõ ràng: "Không cần đâu."
Tiếp theo anh ta sẽ làm gì? Hãi Nhã nhìn bóng dài của anh, yên lặng chờ đợi mọi chuyện phát sinh , sau đó ứng phó.
Sau đó... Sau đó Hải Nhã trợn to măt nhìm thấy một người đàn ông từ phía
sau cô chạy lại, vẫy tay về phía anh: "Anh Hỏa, phiền tới anh rồi!"
Anh hỏa gật đầu, hỏi: "Bệnh viện nào?"
Người đàn ông đó nói gì đó, Hải Nhã không nghe thấy họ đang nói gì.
Xung quanh yên tĩnh.
"..." Cô hoang manh nhìn về phía anh Hỏa.
"..." Anh Hỏa yêu lặng nhìn cô không nói gì.
Aaaaaa! La cái gì? Chín