
ng anh và những người khác khiến tôi nhàm chán, hoặc để anh bước ngang qua tôi trong dãy hành lang hẹp, và vai anh sẽ chạm khẽ vào vai tôi.
Nhiều lần tôi tự hỏi bản thân, tại sao lại phải hành hạ cả mình lẫn anh như thế. Sẽ đơn giản hơn nếu tôi hỏi anh câu hỏi vẫn đeo bám tôi suốt hai năm nay: “Tại sao hôm ấy anh không đến?”. Tôi biết anh sẽ trả lời thật, vì trong cái nhìn đau đáu mà anh dành cho tôi mỗi khi chỉ có hai chúng tôi, trong nụ cười gượng gạo lúc tôi cố gắng trêu ngươi anh, tôi biết anh vẫn còn yêu tôi lắm. Nhưng điều gì đã khiến chúng tôi sống trong ngục tù mấy tháng nay? Tôi không biết, cũng không đủ dũng khí để biết. Tôi sợ mình sẽ phải thất vọng.
Liệu có một lối thoát nào cho chúng tôi?
“Cô Dĩnh Ngôn”. Một học sinh trong lớp gọi khi tôi bước ra khỏi lớp.
Mặt trời lúc này đã đứng bóng hẳn, mấy tiết học buổi sáng trôi qua nhanh đến mức chính tôi cũng không nhận ra.
“Sao vậy em?”. Tôi cúi xuống nhìn con bé, cố mỉm cười.
“Em hỏi cô một vấn đề tế nhị có được không ạ?”.
“Em cứ hỏi, nếu được cô sẽ trả lời”. Tôi đáp đầy cảnh giác. Bọn trẻ tôi dạy chủ yếu đều chỉ mới sáu, bảy tuổi. Nhưng trẻ con thời nay thật sự trưởng thành rất nhanh, có những vấn đề rắc rối của bọn chúng mà tôi không thể nào đáp ứng nổi. Đó là chưa kể, trời sinh tôi ra đã không phải loại người dịu dàng biết chiều ý người khác gì.
“Cái anh đẹp trai đang ngồi trong căng tin kia là bạn trai của cô ạ?”.
“Không phải”. Tôi đáp, nghĩ đến Hi Văn sẵn bực dọc bèn nói thêm. “Em còn nhỏ, không nên hỏi chuyện của người lớn”.
“Em bảy tuổi rồi cơ mà”. Con bé ngang bướng cãi lại.
“Trẻ con cãi lời thầy cô là không ngoan, biết không? Giờ em về lớp đi”.
Nói xong tôi mới nhận ra là mình hơi lớn tiếng. Dù sao đó cũng chỉ là đứa trẻ thôi. Tôi loay hoay định tìm lời gỡ gạc lại, nhưng muộn mất, con bé đã quay đi khóc òa lên.
“Cô Ngôn dọa đánh con, cô Ngôn dọa đánh con”.
“Cái gì? Em còn bé mà nói dối thế hả? Cô dọa đánh em hồi nào?”. Tôi quát to lên. Trong lòng vốn đang phân tâm chuyện của Phi và Hi Văn, lại gặp thêm tình huống này. Nếu là mọi khi, tôi sẽ kiên nhẫn hơn với con bé một chút, thế nhưng chẳng hiểu sao vẻ mặt nó lúc này lại khiến tôi nhớ đến Dĩnh Hân, nhất thời phiền muộn không nói nên lời.
Con bé vẫn khóc nức nở, chẳng mấy chốc đã có vài học sinh khác tò mò kéo đến nhìn chúng tôi.
Vừa may, đúng lúc ấy Hi Văn bước vội đến, có lẽ anh đã nhìn thấy chuyện xảy ra. Vóc dáng cao lớn, nụ cười hiền hòa, chẳng mấy chốc chiếc bóng của anh đã bao phủ lên cô trò chúng tôi.
“Cô bé, sao lại khóc vậy?”. Anh nhẹ nhàng hỏi.
“Anh à, cô Ngôn dọa đánh em đấy”. Con bé lại nói, giọng mếu máo.
Sắc mặt tôi chẳng mấy chốc tái xanh. Gọi tôi là cô mà gọi Hi Văn là anh ư? Sao lại có sự phân biệt thế nhỉ?
“Cô Ngôn đùa thôi đấy, chứ mọi khi cô đều kể với anh về các em rất nhiều, còn bảo anh lần này ghé trường phải mua kẹo cho các em nữa”. Giọng Hi Văn vẫn rất dịu dàng, anh cúi thấp người xuống, nụ cười ôn hòa đến nỗi tôi có cảm giác anh không làm giáo viên tiểu học thật sự là một tổn thất cực lớn đối với các em nhỏ mà.
Anh lấy trong túi ra một túi kẹo, tiếp lời:“A, có phải lớp chúng ta có một cô bé tên Nhã Thi không nhỉ? Em có thể dẫn cô bé cho anh làm quen không?”.
Con bé lúc này còn đang nước mắt nước mũi tèm nhèm, vừa nghe đến đó bèn ngây ngốc nói: “Nhã Thi chính là em đấy ạ!”.
“A, thì ra em là Nhã Thi à? Thật trùng hợp. Cô Ngôn thường khen em trước mặt anh đấy, không ngờ em giống hệt như lời cô Ngôn nói, không những xinh xắn mà còn rất ngoan nữa”.
Giọng anh vẫn hiền hòa như thế, nhẹ nhàng trôi vào lòng tôi. Ánh mắt tôi vô định lại nhìn theo những tờ giấy bóng gói kẹo trong tay anh.
Những viên kẹo long lanh sắc cầu vồng.
Tâm trí tôi đột ngột xoay vòng. Hình ảnh Hi Văn trước mắt tôi dần mờ ảo, lẫn lộn với một Hi Văn khác, trẻ và có phần lãng tử hơn, nước da rám nắng chắc nịch –người đang cúi xuống nhìn tôi ân cần.
“Này, cô không sao chứ? Chúng bỏ chạy cả rồi”.
“Cám… cám ơn”. Tôi lắp bắp đáp.
Hôm ấy, có lẽ cũng là một ngày bình thường với một sinh viên ngoại quốc như tôi nếu tôi không nổi hứng đi tắt qua con ngõ vắng để về nhà nhanh hơn. Vài tên thanh niên vô gia cư đã lẽo đẽo theo chặn đường tôi. Tôi cũng không dám tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu Hi Văn không xuất hiện đánh đuổi chúng đi.
“Cô không ổn à?”. –Hi Văn hỏi lại lần nữa, ngập ngừng.
“Không… Chỉ là…”. Tôi ấp úng, thật sự không dám tiết lộ rằng mình vẫn còn sợ đến mức chưa hoàn hồn. Hai năm sống ở Anh, lần đầu tiên tôi mới gặp tình huống nguy hiểm như thế.
“Để tôi mời cô cái này. May quá, vẫn còn vài viên”.
Anh lục lọi trong túi rồi lấy ra bốn viên kẹo, chìa ra trước mặt tôi. Tôi vẫn nhớ như in bốn màu sắc ấy, vì anh ấy nói: “Chỉ là kẹo mật ong thôi. Ở đây tôi có bốn màu: xanh lá-hi vọng, đỏ - dũng cảm, vàng - chăm chỉ, lam – niềm tin. Tôi tặng hết cho cô. Bây giờ cô dùng viên màu đỏ thử xem, tôi hi vọng cô sẽ thấy bình tĩnh và dũng cảm hơn. Nghĩ lại chuyện vừa rồi cũng không thấy sợ nữa”.
Biết đó chỉ là trò dụ dỗ trẻ con, thế nhưng ánh mắt tin tưởng của Hi Văn vẫn khiến tôi thấy