pacman, rainbows, and roller s
Tha Thứ

Tha Thứ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325544

Bình chọn: 9.00/10/554 lượt.

a thứ sau tất cả? Lòng tự trọng nơi anh có phải đã bị hành động lừa dối của tôi làm tổn thương rất sâu sắc rồi không?

Dù muốn mở miệng nói với anh lời gì đó nhưng tôi lại không có cách nào làm được. Chỉ có thể để mặc anh lặng lẽ bước đi giữa màn mưa mờ mịt. Hai bên đường là hàng phong đỏ rực thi nhau rụng lá.

Yên Vũ đang đứng đợi chúng tôi ngoài cổng. Khi thấy anh xuất hiện liền ba chân bốn cẳng chạy đến, vẻ hốt hoảng:

- Chị…chị em làm sao vậy?

Tôi quá mệt mỏi nên chẳng thể trả lời, chỉ vô lực nằm trên lưng anh. Đôi mắt sắt lạnh của Tuyên liếc ngang qua mặt con bé rồi lạnh lùng nói một câu:

- Cô có thể về nhà. - Sau đó thì đi thẳng một nước.

Tôi biết thái độ này của anh sẽ làm Yên Vũ bị tổn thương trầm trọng nhưng chẳng còn cách nào khác.

- Em làm sao trở về trong bộ dạng thế này? – Cặp mắt đỏ hoe của con bé nhìn theo bóng lưng chúng tôi.

Hiểu ra nỗi ẩn khuất trong câu nói của Yên Vũ, tôi liền thì thầm vào tai Tuyên:

- Xin anh, để em trả nó bộ trang phục.

Một tia giận dữ bất ngờ lóe lên trong mắt anh làm trái tim tôi như ngừng đập. Dẫu biết yêu cầu của mình có hơi quá đáng nhưng tôi cũng không còn cách nào khác. Đã giúp Yên Vũ tới nước này, làm sao có thể để nó trở về trong mớ hỗn độn do mình gây ra được? Nếu Young Min vào phòng mà không thấy Yên Vũ đâu, sau đó lại nhận ra con bé đang mặc trên người bộ đồ khác lạ… Khẽ hừ lạnh một tiếng, Tuyên chỉ liếc mắt nhìn Yên Vũ rồi tiếp tục bước vào nhà. Con bé cũng hiểu chuyện nên nhanh chóng chạy theo, tay lau nhanh những giọt nước mắt.

- Anh ra ngoài đợi một lát – Tôi tiếp tục khẩn khoản – Để Yên Vũ giúp em thay quần áo, được không?

Gương mặt ảm đạm của Tuyên không biểu hiện thái độ đồng ý hay phản đối mà chỉ nhìn tôi chăm chăm. Sau vài giây suy nghĩ mới quyết định lặng lẽ rời khỏi. Tôi hoàn toàn có thể nhận ra đứa em gái bên cạnh vừa thở phào một tiếng.

Chậm rãi cởi chiếc áo ướt đẫm nước mưa trên người ra, tôi khàn khàn chỉ cho nó đi lấy một bộ đồ trong tủ. Yên Vũ tay chân nhanh lẹ, ngay lập tức đã quay trở lại với bộ y phục màu xanh dương nhạt. Tôi đón lấy từ tay nó rồi lê mình bước về phía phòng tắm. Thật ra không phải mệt mỏi đến độ chẳng làm gì được. Tôi bảo Tuyên ra ngoài là vì muốn cùng em nói vài chuyện. Nếu anh còn tiếp tục ở đây, nhất định sẽ dùng thái độ lãnh cảm làm con bé sợ đến phát khóc.

Sau khi thay xong cho mình bộ đồ ấm áp, tôi mới cầm theo cái khăn nhỏ bước ra ngoài. Tay không quên kéo áo che đi vết bầm tím.

- Đồ của em đây.

- Chị… - Yên Vũ nghẹn ngào không biết nên nói gì.

- Nó hơi ướt một chút. Nhưng vì ở đó trời đang mưa nên sẽ không bị ai nghi ngờ. Nếu Young Min hỏi, em cứ nói là vì ngày mai kết hôn nên thấy hồi hộp, chạy qua đây tìm chị.

- Chị, đã là lúc nào mà còn thay em lo nghĩ nhiều như vậy?

- Đừng hỏi nhiều nữa. Mau mặc cái này vào rồi về nhà. – Tôi cố giấu đi mọi nỗi tủi thân để động viên con bé – Ngày mai là hôn lễ của em. Để mọi người nhốn nháo đi tìm thì không nên đâu.

Khi Yên Vũ vừa rời đi thì anh lập tức bước vào với vẻ mặt gần như mất hết kiên nhẫn. Quần áo lúc đầu đã được thay bằng một chiếc sơ mi và quần tây lịch sự. Ánh mắt như có lửa hết nhìn mái tóc còn ướt sũng của tôi lại chuyển sang đôi chân trần đang đứng dưới mặt đất. Tôi bối rối tìm không ra cách lý giải cái nhìn của anh, thân người cũng tự giác nhấp nhổm.

Đối mặt với Tuyên, cõi lòng tôi chỉ hiện lên được hai chữ “xấu hổ” và “nhục nhã”. Thậm chí cả việc nhìn thẳng vào mắt anh cũng trở nên vô cùng khó nhọc. Lúc nãy vì lo giục em trở về, tôi đã quên hỏi nó anh làm cách nào biết được mọi chuyện. Đến bản thân Tuyên bị ướt chẳng thua gì mình mà tôi cũng chẳng buồn ngó tới. Anh đã đứng đó tự bao giờ? Tại sao không vào mà chỉ âm thầm đợi chờ trong đêm tối? Và còn nữa rất nhiều điều tôi muốn hỏi nhưng lại không có cách nào mở miệng. Chỉ có thể nhìn Tuyên mà rơi nước mắt .

- Thật khiến người ta tức điên lên được. – Anh nhanh chóng đi đến gần, khom người đem tôi nhấc lên khỏi mặt đất.

- Đi đâu?

- Ra hồ Long Tĩnh – Tuyên bất mãn liếc nhìn hai vết bầm vô tình lộ ra khỏi tay áo.

Đó là lời cuối cùng thoát ra từ miệng anh cho tới lúc nhẹ nhàng xoa nắn cổ tay tôi trong làn nước mát. Từng ấy chuyện cũng không đủ khiến thái độ thương yêu của Tuyên mảy may thay đổi. Tôi thà chấp nhận bị anh hắt hủi và ghẻ lạnh còn hơn phải chịu đựng thứ tình cảm ôn nhu, ấm áp này…

Chăm sóc cho hai cổ tay của tôi xong, ánh mắt Tuyên lại tiếp tục chuyển sang cái miệng hơi sưng đỏ.

- Đây là cách anh ấy đối xử với người yêu của mình sao? – Gương mặt anh ánh lên vẻ đau lòng, tay vuốt hai cánh môi tôi nhè nhẹ – Yên Nhi, mở miệng anh xem thử.

- Không. – Tôi xấu hổ quay mặt đi, chỉ hận mình không thể lập tức biến đi đâu cho khuất mắt.

- Đừng như vậy. – Anh chồm tới, vươn tay ôm lấy tôi, khẩn nài – Để anh xem em còn bị thương chỗ nào.

- Em chẳng việc gì cả. Anh đừng đối xử tốt với một kẻ đã làm việc có lỗi với mình như vậy.

Từng giọt nước mắt tiếp tục lăn ra làm mờ hết cảnh vật.

Nhưng cảm giác chắc chắn từ vòng tay của Tuyên thì chưa lúc nào biến mất.

- Lỗi lầm lớn nhất của em c