
thấy Yên Nhi đang quay
lưng về phía mình. Hai bàn tay đặt trên đùi liên tục bấu vào nhau tự
trách.
- Sao vậy, bảo bối của anh? – Người đàn ông gượng cười, vươn tay vuốt tóc Nhi một cái.
- Anh dậy từ lúc nào? – Cô bị động tác của anh làm cho giật mình liền
ngoái đầu, không để ý mà vô tình trưng ra cặp mắt hoe đỏ - Nghe lén
người khác nói chuyện là xấu.
- Những lời em nói không phải là để anh nghe sao? – Tuyên tiếp tục vươn tay, dễ dàng kéo ngã Yên Nhi về phía mình.
- Cái này ?!?!?!?! – Cô kinh ngạc nhào xuống ngực anh, hai bàn tay cũng hấp tấp chụp lên lồng ngực đang đợi sẵn mà…đẩy.
Thế nhưng, mục đích tạo ra khoảng cách của Nhi lại không có cơ may thực
hiện. Đôi tay Tuyên trong chớp mắt đã siết lấy cơ thể cô, chặt chẽ và
sát sao như cách một đứa trẻ cố giữ chặt cái gối ôm mà nó yêu thích. Anh thân thiết nở nụ cười làm cặp mắt tinh anh thường ngày khẽ nheo lại.
Tiếng thở phào lặng lẽ thoát ra, đong đầy cảm giác an tâm cùng thỏa
mãn…
- Xem như đền cho anh… - Tuyên vừa dứt lời đã khéo léo luồn tay vào tóc Nhi mà ấn. – …cho hai ngày vì em mà mệt mỏi…
Cơ thể căng cứng lập tức rơi xuống vai và ngực anh, triệt tiêu hoàn toàn khoảng cách hiếm hoi còn sót lại giữa hai người. Và trong suốt quá
trình ấy, đôi mắt Yên Nhi đã không một lần chớp. Cô đang nghe rất rõ
tiếng tim ai đó đều đặn co bóp, cảm nhận sâu sắc sự tiếp xúc đầy vẻ yêu
thương, ôm ấp. Nhưng “kinh hãi” nhất vẫn là cảm giác ngọt ngào đang
không ngừng tìm cách trỗi dậy trong trái tim luôn cố tỏ ta hờ hững.
“Tại sao mình không phản kháng? Sao không lớn tiếng trách mắng anh
ta? Và tại sao…mình lại có thời gian để nằm im mà suy nghĩ vớ vẩn những
chuyện như thế này?” Nhi càng nghĩ càng thấy hoang mang cực độ.
Cô biết con gái rất dễ xao động trước những anh chàng có vẻ ngoài hấp
dẫn…biết Thần Tuyên trước nay vẫn luôn quan tâm, lo lắng cho mình… biết
thân phận lúc này đã là vợ người ta…Nhưng cái Nhi không biết lại nằm ở
chỗ bản thân mình đã bắt đầu thích anh ta từ lúc nào.
Trời ơi…
Phát hiện này sao cứ như một thứ tội lỗi?
- Em nhớ đừng đụng vào những bông hoa ấy nữa. - Tuyên cẩn thận rê nhẹ
tay dọc theo bên gò má Yên Nhi, mắt hướng về phía dĩa hoa để trên bàn – Kể cả đến gần cũng không nên.
- Tại sao? – Cô mấp máy môi trả lời.
- Vì cơ thể em dị ứng với chúng.
- Dị ứng?
- Ừ. Cơ thể em không hợp với loại hoa màu vàng.
Sáng nay, trước khi theo lão Hùng xuống hạ giới, Yên Nhi quả thật có
dùng qua một hai bông. Chẳng lẽ vì vậy mà dẫn đến tức ngực, khó thở? Cô
gần như quên mất tư thế mờ ám của mình lúc này mà chỉ dồn trí tập trung
vào đề tài hấp dẫn vừa được Tuyên khơi dậy.
- Mỗi con người khi đến đây đều dị ứng với một loại hoa nào đó. Nếu
không chữa trị kịp thời sẽ chết.- Chính anh chàng cũng bắt đầu nhận ra,
Yên Nhi đối với những thông tin mới mẻ luôn tỏ ra vô cùng thích thú. Và
chỉ cần cô ấy cảm thấy thích thú, sẽ không còn biết trời trăng hay mây
gió gì nữa – Hoa mọc lên tự có tương sinh tương khắc. Dị ứng loại nào
thì chỉ cần dùng thứ tương khắc với chúng là có thể chữa được.
Vì vậy mà mỗi ngày anh ta chỉ đặt trong phòng một loại hoa duy nhất? Chỉ cần Yên Nhi có dấu hiệu bất thường, sẽ lập tức tìm ra nguyên nhân và
biện pháp chữa trị? Đây phải chăng cũng chính là điều mà lần trước anh
ta cứ nhất nhất đòi cô phải cho hôn một cái mới chịu tiết lộ?
- Rất nhiều vị vương phi đã bỏ mạng vì những bông hoa xinh đẹp này.
Thông tin vừa nhận được quá bất ngờ khiến Yên Nhi vội vàng ngồi bật dậy. Thần Tuyên vì không có sự đề phòng nên cũng chẳng kịp giữ lại. Có lẽ
cũng vì thế mà trên mặt anh đang dần lộ vẻ bất mãn.
- Chồng của họ chẳng lẽ lại…?
- Chết bớt một người, rộng thêm một chỗ. - Lời lẽ của Tuyên mới thật lạnh lùng, tàn ác. Làm Nhi vừa nghe đã rùng mình khiếp sợ.
- Những người ở Trung giới nếu chết đi thì sẽ thế nào? Một người đàn ông chẳng lẽ có thể lấy rất nhiều vợ?
Anh rõ ràng chẳng muốn trả lời nhưng lại nhận ra đây chính là cách tốt
nhất để hai người có thể trò chuyện với nhau nhiều hơn nên đành miễn
cưỡng lầm bầm:
- Phụ nữ ở đây đều được xem như công cụ giải trí. Đôi khi phóng đại lên một chút là phương tiện tạo ra người kế tục.
- Kể cả ở những nước tiên tiến?
- Như nhau cả. - Tuyên thấy thật buồn cười vì ý nghĩ ngây thơ này.
Yên Nhi lại cứ đem phong tục, tập quán ở hạ giới mà áp đặt vào đây. Việc các anh của anh cai quản đất nước nào thì liên quan gì đến lối sống mà
họ lựa chọn? Dù có là thời buổi hiện đại, nam nữ bình quyền nhưng nếu
các Tiểu Trung Vương cảm thấy không ưng ý, họ đều có quyền tự thay
đổi.Yên Nhi phải thấy may mắn vì người cô gặp là anh chứ không phải ai
khác.
Chỉ cần nhớ đến sự nghi ngờ cùng ý định tố tội Tuyên của cô là ngực anh
lại nhói đau như vừa bị ai đó đấm một phát. Nhưng vừa nhận ra đôi mắt
ngây thơ của Nhi đang chăm chăm dán vào mặt mình như vẫn đang tìm kiếm
một câu trả lời, mọi bực tức trong lòng Tuyên lại từ từ thuyên giảm.
Anh biết bà xã đang nghĩ gì.
- Đối với anh, em không phải là bất cứ công cụ giải trí nào. – Chỉ một
cái nhỏm người đã dễ dàng hôn vào