Old school Easter eggs.
Thái Tử Vô Sỉ

Thái Tử Vô Sỉ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323674

Bình chọn: 9.00/10/367 lượt.

ồng cười.” Bạch Mạn Thanh bĩu môi, sau đó đi vòng qua chiếc xe ngựa kia. Đợi sau khi đi đến buồng xe ngựa kia thì rèm đột nhiên bị xốc lên, Bạch Mạn Thanh ngẩng đầu lên, dưới ánh trăng thấy một nam tử làn da ngăm đen, sống mũi cao lớn gò má thon gầy.

“ Cô nướng nói vậy là có ý gì?” Liêu Mục thân là đệ nhất dũng sĩ của Đại Mạc, nhưng đây là lần đầu tiên bị một cô nương lớn mật không rõ lại lịch coi thường.

Bạch Mạn Thanh hừ nhẹ một tiếng:” Nam tử thì nên cưỡi ngựa, sao có thể giống như một cô nương ngồi xe ngựa? Hoàn toàn không có khí khái nam tử.” Trên mặt Mạn Thanh thể hiện rõ sự châm chọc. Thị vệ bên cạnh muốn lớn tiếng khiển trách cô nương không biết trời cao đất rộng gì này, Liêu Mục khoát tay áo, buông rèm xuống, lập tức xuống xe ngựa đi tới trước người Bạch Mạn Thanh.

Lúc này Mạn Thanh mới có thể nhìn thấy rõ hoàn toàn nam tử này, thân thể hắn cực kì to lớn, nàng đứng chỉ đến ngực hắn mà thôi. Liêu Mục vươn tay nâng cằm Mạn Thanh:” Cô nương, ý của cô nương ta tuy là thân thể nam tử nhưng lại có tính tình nữ nhi?” Bạch Mạn Thanh đánh rớt tay nam tử “ Ý tứ của bản cô nương chính là như vậy, ta còn có việc không có thời gian ở đây đôi co với ngươi.” Sau khi dứt lời Bạch Mạn Thanh nhấc chân đi về phía trước.

Bị trêu chọc như vậy làm sao Liêu Mục có thể để nữ tử này đi, kéo tay Bạch Mạn Thanh lại. Mang nàng đi đến bên cạnh một thị vệ, Cả đám thị vệ cứ như vậy nhìn tướng quân mang theo nữ tử xa lạ chạy đi. Bạch Mạn Thanh ở trên lưng ngựa thất thanh kêu, không ngừng mắng nam tử này:” Ngươn muốn chết sao? Kéo ta lên ngựa làm gì?” Liêu Mục giữ thật chặt eo Mạn Thanh “ Thế gian này chỉ có một người là ngươi dám nói bản tướng quân là một cô nương.”

Bạch Mạn Thanh mở to mắt, hắn là tướng quân? Tướng quân ở đâu ra, chưa bao giờ thấy Nguyệt Tường quốc có vị tướng quân này. Thần trí Mạn Thanh đột nhiên nghĩ đến Liêu tướng quân cùng Chiêu Tuyết công chúa của Đại Mạc mới đến Nguyệt Tường quốc. Nam tử này là Liêu Tướng quân? Bạch Mạn Thanh hừ một tiếng, quản khí gió hắn là tướng quân gì, cố y lôi nàng lên ngựa là không đúng.

“ Ngươi nói một chút ngươi biết cái gì?” Liêu Mục kéo dây cương ngựa, cúi đầu nhìn nữ tử trong lòng. Bạch Mạn Thanh cao ngạo mà mở miệng:” Cỡi ngựa, bắn tên, thuộc binh thư.” Liêu Mục lớn tiếng cười:” Là một cô nương dũng cảm, nhưng mà rốt cục cũng chỉ làm một tiểu nữ tử.”

Bạch Mạn Thanh không phục ưỡn ngực nói:” Dù chưa có làm kê lễ, nhưng cũng đã có quý thủy, không phải là tiểu cô nương.” Sau khi dứt lời, Bạch Mạn Thanh ngẩng đầu nhìn tấm biển treo trước cửa viện, trên đó viết Liêu phủ. Quả thật là đại tướng quân của Đại Mạc.

“ Hả? Nếu là như thế thì một việc ngươi nhất định không biết.” Liêu Mục nhỏ giọng cười, thanh âm nói ra cũng trầm thấp hơn. Bạch Mạn Thanh liếc Liêu Mục một cái:” Chỉ cần không phải là thêu thùa, thì cái khác ta đều biết.” Liêu Mục phá lên cười, sau đó ôm Mạn Thanh xuống ngựa.

Bạch Mạn Thanh bị Liêu Mục ôm ngang trực tiếp đi vào trong phủ đệ, một đường ôm vào phòng đến trên giường lớn. Bạch Mạn Thanh nghi ngờ Liêu Mục, lập tức ngồi dậy. Trợn mắt nhìn:” Ngươi ôm ta lên giường làm gì?” Liêu Mục đưa tay nâng cằm Mạn Thanh, sau đó cởi xiêm áo của chính mình:” Chuyện phòng the giữa nam và nữ ngươi làm chưa? Ngươi nhất định là không biết.” Sau khi dứt lời cười khẽ, khóe miệng hiện rõ sự xem thường.

Bạch Mạn Thanh lần đầu tiên nghe thấy chuyện phòng the, không biết là chuyện gì. Thấy trên mặt Liêu Mục hiện ý coi thường thì tính tình nóng nảy của Bạch Mạn Thanh nhất thời nổi lên:” Ai nói ta không biết.” Liêu Mục nhướng mày ồ lên một tiếng, sau đó đưa tay chỉ Bạch Mạn Thanh:” Cởi” Chỉ gọn gàng một chữ khiến hai bên tai Bạch Mạn Thanh đỏ lên, cuối cùng ấp úng mở miệng:” Tại sao ta lại phải nghe lời ngươi nói, không cởi.”

Liêu Mục bò lên giường, đè Mạn Thanh xuống, cái nữ tử to gan này gọi lên hứng thú của hắn, hôm nay nhất định phải cho nàng nếm thử một chút đau khổ. Đưa tay nắm lấy nhũ hoa trước ngực Mạn Thanh:” Không phải nói là cái gì cũng đều biết sao? Rốt cuộc cũng là gạt người.” Sau khi dứt lời Liêu Mục đưa tay cởi áo của Bạch Mạn Thanh, kéo dây yếm, bàn tay thuận lợi tiến vào bên trong, như ý nguyện sờ lên nơi mềm mại kia. Bạch Mạn Thanh hoảng hốt, trên mặt cố gắng giả bộ trấn định:” Ta... ta không có gạt ngươi.”

Cúi đầu hôn nơi kia của Mạn Thanh :” Còn nói không có gạt người, hẳn là không phải rồi, để ta dạy ngươi.” Vừa nói, tay phải Liêu Mục vén quần áo và váy của Bạch Mạn Thanh lên, cơi hết quần ngoài cùng quần trong của Bạch Mạn Thanh. Phía dưới Bạch Mạn Thanh không có một vật gì, giữa hai chân chợt lạnh, một cái lưỡi dài nóng hổi đi vào trong than thể. Mạn Thanh không rõ chân tướng lớn tiếng nói. Không ngừng đẩy nam tử giữa đùi ra “ Đi ra ngoài, đi ra ngoài mặc dù ta không biết chuyện nam nữ, cũng không cần ngươi dạy.”

Bạch Mạn Thanh đứt quãng mở miệng nói. Trả lời nàng cũng chỉ là tiếng cười trầm thấp của nam tử, trong lòng Bạch Mạn Thanh chấn động. Liêu tướng quân không phải là người dễ trêu chọc. Làm thế nào đây? Làm thế nào đây?

Đang suy nghĩ thì hai chân