XtGem Forum catalog
Thâm Sơn Có Quỷ

Thâm Sơn Có Quỷ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324841

Bình chọn: 9.00/10/484 lượt.

càn!”

“Nhược Hoa.”

Lý Thanh hơi há miệng, giọng nói trầm thấp mang theo ý cảnh cáo.

“Tôn Giả….”

Nhược Hoa cảm nhận được giọng điệu của Lý Thanh, không dám lớn tiếng nói chuyện nữa.

Lý Thanh trầm giọng nói: “Chuyện vừa rồi ta biết rõ, ta cho phép ngươi ỷ thế hiếp người như thế khi nào?”

Nhược Hoa cúi đầu oan uổng nói nhỏ: “Hoa Nhi chỉ là sợ quấy rầy Tôn Giả, nhất thời gấp gáp mới…”

Tiểu Xuân ở bên cạnh cười khan, thả tay ra.

Lý Thanh nói với Nhược Hoa: “Ngươi về trước đi.”

“Tôn Giả…”

Lý Thanh không nói nữa, Nhược Hoa liếc Tiểu Xuân một cái, hành lễ với Lý Thanh, xoay người rời đi.

Lúc này, trong sân chỉ còn lại Lý Thanh và Tiểu Xuân.

Tiểu Xuân liếc nhìn Lý Thanh một cái, hắn khẽ cúi thấp đầu, mặt hướng về một khoảng không, không biết đang suy nghĩ gì.

Tiểu Xuân đợi cả buổi trời cũng không thấy hắn nhúc nhích, rốt cuộc ho khan một tiếng.

“À này….”

Nàng vừa lên tiếng, Lý Thanh đã hướng mặt về phía nàng, lòng Tiểu Xuân hơi run lên, run run nói: “Gì… gì vậy?”

Hóa ra cổ tay của Tiểu Xuân vẫn đang bị Lý Thanh nắm.

“Không phải huynh nói huynh đã biết ban nãy có chuyện gì sao, ta không cố ý đánh thị nữ của huynh, là nàng ta ra tay trước.”

“Ta biết.” Lý Thanh rốt cuộc mở miệng, nhưng tay vẫn không buông.

Tiểu Xuân: “Đã biết mà còn không chịu buông ra?”

Lý Thanh: “….”

Tiểu Xuân khẽ cắn răng, cố sức kéo tay ra.

Mặc dù nàng cũng không hy vọng gì, nhưng dùng hết sức lực vẫn không thể tránh thoát khiến Tiểu Xuân hết sức căm tức.

“Buông tay ra!”

Bàn tay Lý Thanh cứ như một cái vòng sắt, khóa chặt Tiểu Xuân bên trong, dù Tiểu Xuân có động đậy thế nào cũng không tránh thoát.

Tiểu Xuân vùng vẫy cả buổi trời, mệt mỏi đến cả mặt đều đỏ bừng. Khi nàng đang chuẩn bị há miệng cắn hắn, Lý Thanh rốt cuộc lên tiếng.

Giọng nói của hắn vẫn trầm thấp.

“Cô là ai?”

Tiểu Xuân hơi giật mình, giương mắt nhìn Lý Thanh.

Tay Lý Thanh hơi nhúc nhích, Tiểu Xuân bị hắn kéo lại gần thêm một chút.

“Cô là ai?”

Hắn lại hỏi một lần nữa, Tiểu Xuân không hiểu tại sao lại hơi căng thẳng. Nàng há miệng, nhưng không biết nên đáp lại hắn thế nào.

Vì sao hắn lại hỏi như thế…. có phải hắn nhớ ra điều gì không….

Lý Thanh đợi mãi không nghe được đáp án, chân mày nhíu lại, giọng nói cũng hơi tỏ vẻ khó chịu.

“Ta đang hỏi cô đó.”

Tiểu Xuân: “….” Lòng Tiểu Xuân vốn đang run rẩy thầm suy đoán đủ kiểu, ai ngờ Lý Thanh vừa nói xong câu đó, mặt của nàng lập tức trầm xuống.

Huynh dám dùng gương mặt này, giọng điệu này nói chuyện với ta?

Tiểu Xuân liếm liếm răng, cảm thấy mình cần một thời gian để thích ứng.

Lý Thanh: “Cô rốt cuộc…“

“Lục Tiểu Xuân.”

Lý Thanh: “Hả?”

Tiểu Xuân: “Ta nói, ta tên là Lục Tiểu Xuân, đệ tử của Kiếm Các.” Nói rồi, nàng lại bổ sung thêm một câu: “Là kiếm khách nổi tiếng.”

Lý Thanh: “Ồ?”

Tiểu Xuân: “Còn không mau thả tay ta ra, ta cho huynh biết, dù huynh có phô trương thanh thế ra sao, đây cũng là địa bàn của ta. Nếu huynh dám kiếm chuyện ở Kiếm Các, đại sư huynh tuyệt đối sẽ không tha cho huynh!”

Sau khi uy hiếp xong, Lý Thanh vẫn không hề nhúc nhích tí nào, cả người hắn cứ như tảng đá, yên lặng đứng vững.

Tiểu Xuân thử đá hắn một cái.

Lý Thanh: “….”

“Cô là kiếm khách nổi tiếng?”

Sau khi mấy cái đá dừng lại, Lý Thanh rốt cuộc cũng quý hóa mở miệng.

Tiểu Xuân dõng dạc đáp: “Đúng vậy.”

Lý Thanh: “Vậy cô biết ta là ai không?”

“Ngốc…” Tiểu Xuân vừa mở miệng, vội cắn môi, ho khan nói: “Biết chứ, là Thái Âm Kiếm Tôn, nổi danh vô cùng.”

Lý Thanh: “Cô đã biết thân phận của ta, nên biết rằng kiếm khách khắp thiên hạ đều quy thuận ta. Kiếm lẫn kiếm khách nổi danh trên cõi đời này, đều nằm trong lòng bàn tay ta, sao ta chưa từng biết cô chứ?”

“Hứ…” Tiểu Xuân trề môi, liếc mắt: “Huynh không ra ngoài đã vài năm, chuyện huynh không biết còn nhiều lắm.”

Thái Âm Kiếm Tôn nhập thế đã hơn hai năm, đây là lần đầu tiên bị kẻ khác giễu cợt như thế.

“Cô….”

“Được rồi.” Tiểu Xuân xen ngang lời Lý Thanh nói: “Kiếm Tôn đại nhân, đến đây chấm dứt được rồi. Mau buông tay ra, nếu chậm trễ ta đốn củi, cơm trưa của các người cũng không kịp ăn đâu.”

Lý Thanh: “Ta không ăn cơm.”

“A….” Tiểu Xuân nói “Vậy có phải Hạ Chưởng môn cũng tuyệt thực chung với huynh không hả?”

Lý Thanh: “….”

“Buông ra nhanh.”

Nói cả buổi trời, Lý Thanh vẫn không chịu buông tay, Tiểu Xuân đã hơi mất kiên nhẫn.

“Ta nói này, rốt cuộc là huynh muốn sao…”

“Cô rốt cuộc là ai?”

Tiểu Xuân không thể nhịn được quát lên: “Ta cũng đã nói bao nhiêu lần rồi! Sao huynh ngu ngốc quá vậy hả!”

Sau tiếng quát to, cả hai người đều im lặng.

Gió thổi dữ dội, áo đen của Lý Thanh cũng bay theo.

“Cô biết ta.”

Tiểu Xuân: “Thiên hạ này có mấy người không biết huynh chứ.”

Tay Lý Thanh khẽ dùng sức: “Cô biết ta của trước kia.”

Tiểu Xuân cảm thấy mình sắp không kìm nén được nữa.

“Huynh có thôi ngay không, nói mới nửa câu đã bảo ta biết huynh? Ta nói huynh ngốc là vì huynh và Hạ Hàm Chi lại dùng xe ngựa lớn như thế để lên núi, có liên quan gì đến chuyện ta biết huynh.”

Lý Thanh không nói.

Tiểu Xuân: “Ta thật sự phải làm việc, nếu không đại sư huynh sẽ tức giận.”