Duck hunt
Thâm Sơn Có Quỷ

Thâm Sơn Có Quỷ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325274

Bình chọn: 9.5.00/10/527 lượt.

, tên này bị ngốc à. Tiểu Xuân thầm nghĩ, nhìn y và Lý Thanh trao đổi dễ dàng như thế, không chừng là đồng loại nữa đấy.

Nghĩ đến đây, Tiểu Xuân bất đắc dĩ thở dài.

Thời buổi bây giờ mấy kẻ ngốc càng lúc càng nhiều.

“Không biết cô nương có ý kiến gì không.”

“Không có!” Tiểu Xuân xòe bàn tay ra quơ quơ “Ta không có ý kiến, cứ quyết định như vậy đi!” nàng xoay người, kéo Lý Thanh, Lý Thanh đưa tay khẽ nâng nàng lên, để nàng ngồi trên người.

“To con, chúng ta đi thôi.”

“Ùng ục.”

Lý Thanh nghe thấy Tiểu Xuân nói muốn đi, lập tức nhảy đi không chần chờ.

Hạ Hàm Chi nhìn hướng hai người rời đi, sắc mặt khinh thường như có như không. Y chậm rãi đi về phía trước, ánh trăng khiến cái bóng của y kéo thật dài thật dài.

Y giơ tay, đưa Tinh Hà lên trước mắt mình. Tinh Hà có màu trắng bạc lạnh như băng, trên vỏ kiếm còn được gắn một cái vòng cổ bằng bạch ngọc, vòng ngọc khẽ lắc lư trước mặt Hạ Hàm Chi.

“Khí lạnh đó….mi cũng cảm thấy đúng không.”

Trong đêm tối, Hạ Hàm Chi mở miệng, như đang tự nói với mình, lại như đang nói với Tinh Hà.

“Ta vốn tưởng rằng, truyền thuyết không thể tin được, không ngờ, hóa ra lại có thật.”

Gió núi thổi qua, làm tung bay vạt áo đen như mực của Hạ Hàm Chi, y lẳng lặng đứng một lúc.

“Thôi….”

Hồi lâu sau, y khẽ nói: “Bất kể thật hay giả, có thể có được cơ duyên này, cũng coi như không uổng phí.”

Hạ Hàm Chi đeo lại bội kiếm vào bên hông, quay đầu, chậm rãi đi về phía rừng sâu.

Bên này, Lý Thanh mang theo Tiểu Xuân nhảy vài chục trượng, nhanh chóng trở lại ngôi nhà nhỏ.

Đến nơi, Lý Thanh nhẹ nhàng thả Tiểu Xuân xuống.

Tiểu Xuân khoanh tay, nheo mắt nhìn chằm chằm Lý Thanh, một câu cũng không nói.

“….Ùng ục?”

Tiểu Xuân nghiêng đầu, “To con, ta cảm thấy chúng ta nên trò chuyện một chút.”

“…..Ùng ục.”

TIểu Xuân: “Huynh đừng sợ, thả lỏng đi.”

Lý Thanh cúi đầu, không nói lới nào.

TIểu Xuân: “Người ban nãy, huynh quen à?”

Lý Thanh lắc đầu.

Tiểu Xuân: “Ta cũng cảm thấy hai người không quen, vậy vì sao lại nói chuyện với tên kì quái kia. Các người rốt cuộc đã nói gì?”

Lý Thanh ngây người, môi hơi nhúc nhích.

Tiểu Xuân khoanh tay, nói: “To con, huynh đừng nghĩ ta còn nhỏ tuổi, ta cũng không ngốc. Huynh vẫn cứ ùng ục qua ùng ục lại, người nọ chẳng những không cảm thấy kì quái, còn có thể trò chuyện với huynh. Huynh nói xem, chẳng phải các người có điều giấu diếm à?”

“….Ùng ục.”

Tiểu Xuân cả giận nói: “Đừng có định lấp liếm cho qua! Nói chuyện!”

Lý Thanh bị dọa đến khẽ run, cúi đầu: “Y, y hỏi ta, ta trả lời.”

Tiểu Xuân: “Huynh trả lời thế nào?”

Lý Thanh: “Ta không để ý…..nhưng nó không được lỗ mãng.”

“Ừ?” Tiểu Xuân nghe không hiểu gì cả “Huynh nói gì, lặp lại xem.”

Lý Thanh cúi đầu, lặp lại một lần.

Tiểu Xuân cau chặt mày, liều mạng hồi tưởng lại những lời Hạ Hàm Chi nói, mất bao nhiêu sức lực mới có thể nối mấy câu này lại với nhau—-

“Lý huynh cần gì phải để ý Tinh Hà như thế.”

“Ta không để ý “

“Vậy thì tốt rồi.”

“…..nhưng nó không được lỗ mãng làm càn.”

“Không dám.”

Không dám….

Tiểu Xuân tập hợp xong đoạn hội thoại này, sững sờ nhìn Lý Thanh.

“….này, to con, huynh rốt cuộc là—–”

“…..Này, to con, huynh rốt cuộc là——”

“Khụ khụ!!! Khụ khụ khụ——!”

Lúc Tiểu Xuân đang nói giữa chừng thì từ trong nhà truyền đến tiếng ho khan.

Tiểu Xuân chợt quay đầu lại: “Ông ơi!” Nàng vừa nghe thấy tiếng ho khan thì đầu óc đã lập tức trống rỗng, thân thể đã vội chạy vào nhà.

Trong nhà, ông lão đang ngồi dưới đất, vịn vào giường, run rẩy cả người.

Tiểu Xuân bước một bước dài xông đến.

“Ông ơi, sao ông lại ở dưới đất?”

“Khụ khụ!” Ông lão há miệng, run rẩy vịn cánh tay Tiểu Xuân đứng lên “Ta…ta định uống nước….”

Tiểu Xuân đỡ ông lão ngồi lên giường: “Ông mau nghỉ ngơi đi ạ, muốn uống nước cứ gọi một tiếng là được.”

Tiểu Xuân đi đến bên góc tường, lấy túi nước, cẩn thận đút ông lão uống.

Quay đầu lại, hóa ra Lý Thanh đã vào theo.

Ông lão uống nước xong, sắc mặt cuối cùng cũng đỡ hơn, ông nhìn Tiểu Xuân, run rẩy nói: “Cô nương, mấy ngày qua….cám ơn cháu.”

Tiểu Xuân: “Đâu có đâu có, ông không cần cám ơn đâu ạ.”

Ông lão chỉ chỉ Lý Thanh, lại nói: “Cái, cái tên hồ đồ này trộm thuốc của cô nương, cô nương không để tâm hiềm khích khi trước mà còn giúp đỡ, ta thật là, thật là thẹn với cháu.”

Tiểu Xuân được khen, mặt hơi đỏ, nàng vui vẻ lắc đầu.

“Aizz, ông đừng khách sáo như vậy, to…à, Lý Thanh với cháu là không đánh không quen biết, bây giờ huynh ấy là bạn của cháu, làm bạn giúp đỡ nhau là đương nhiên.”

Tiểu Xuân vỗ vỗ ngực, lại nói: “Ông ơi, cháu và Lý Thanh định xây một ngôi nhà mới cho ông, nhà này quá cũ rồi, ông không thể dưỡng bệnh được.”

Ông lão cảm động đến rơm rớm nước mắt: “Thật là phiền cháu quá.”

Tiểu Xuân: “Không phiền không phiền.”

Ông lão: “Ta hơi đói bụng.”

Tiểu Xuân đứng lên: “Cháu đi nấu cơm cho ông!”

Ông lão gật đầu.

Tiểu Xuân vừa đi vừa nhảy, vui vẻ ra ngoài đốt củi bắt lò.

Trong nhà chỉ còn lại ông lão và Lý Thanh.

Lý Thanh cúi đầu, không nhúc nhích đứng ở cửa.

Ông lão nằm ở trên giường, híp mắt nhìn về phía Tiểu Xuân vừa đi, nhìn một lúc lại khô