Thâm Sơn Có Quỷ

Thâm Sơn Có Quỷ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325660

Bình chọn: 9.00/10/566 lượt.

chứ.” Lúc đó các nàng cùng vào trấn, Tiểu Xuân thấy thanh kiếm này lập tức dùng hai lượng bạc vỏn vẹn trong người —– vốn định mua kẹo ngọt và hoa quả, mua thanh kiếm này. Linh Nhi không chỉ nhớ thanh kiếm này, nàng còn nhớ lúc Tiểu Xuân mua nó có nói——-

Cô nhìn này, thanh kiếm này có đẹp không, so với Đoạn Đào của đại sư huynh thì thế nào? Hắc, nếu có cơ hội, ta mong được so sánh hai thanh kiếm này thử xem.

Linh Nhi: “Tiểu Xuân.”

“Hả?”

Linh Nhi suy nghĩ một chút rồi chuyển chủ đề: “Cô đặt tên cho thanh kiếm này chưa?”

Tiểu Xuân cười cười nói: “Vẫn chưa, nhưng cũng không cần đâu, ngày mai ta không dùng thanh kiếm này.”

Linh Nhi giương mắt nhìn nàng: “Cô còn thanh kiếm khác à?”

Tiểu Xuân nhớ đến Lý Thanh, cảm thấy rất có khả năng hắn gọt cho mình một cây kiếm gỗ, nàng cười khan hai tiếng, nói: “Cũng có thể nói vậy.”

Linh Nhi nhìn Tiểu Xuân hồi lâu, nàng cũng cười.

“Được, ngày mai ta đi xem cô.”

Tiểu Xuân: “Có gì đẹp mà nhìn.”

Linh Nhi: “Xem cô mất mặt ra sao.”

Tiểu Xuân: “….”

Linh Nhi đứng lên, “Ta đi, nếu muốn tham gia cuộc thi, hôm nay cô nghỉ sớm đi, nghỉ ngơi dưỡng sức.”

Tiểu Xuân gật gật đầu: “Được.”

Linh Nhi đi ra khỏi nhà, vừa ra đến cửa, nàng quay đầu, lại nhìn Tiểu Xuân.

“Này má Xuân, cô cũng quá gan dạ rồi.”

Tiểu Xuân: “Hả?”

Linh Nhi: “Ừm, chỉ là cũng không tồi.”

Nói rồi Linh Nhi lại bỏ đi.

Khó hiểu nhìn bóng lưng Linh Nhi, Tiểu Xuân trở lại trong phòng, nằm úp sấp trên giường, buồn bực ngủ.

Thật ra thì ban đầu nàng còn hơi căng thẳng, nhưng bởi vì mấy ngày qua vô cùng mệt nhọc, nàng vừa chạm vào giường thì mọi căng thẳng đều biến mất, Tiểu Xuân nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Nàng tỉnh lại lúc bình minh.

Mở mắt, Tiểu Xuân nhìn ngoài cửa sổ một chút, phía ngoài vẫn còn tối, nhưng từ chân trời đã mơ hồ có ánh sáng.

“Được rồi được rồi, đi thôi.”

Tiểu Xuân sau khi rửa mặt thì ăn đơn giản vài thứ, sau đó đi về phía nhà Lý Thanh. Nàng không mang gì theo, chuôi kiếm kia lại bị nàng treo trên tường. Lý Thanh đã nói sẽ cho nàng một thanh kiếm, Tiểu Xuân vô cùng tin tưởng hắn.

Xuyên qua rừng cây, Tiểu Xuân đến nhà Lý Thanh, nàng đi vòng ra sau nhà, đạp khẽ lên cái nắp gỗ, khẽ nói: “To con, ta đến rồi.”

Trong động không hề có âm thanh gì.

“?” Tiểu Xuân hơi cảm thấy khó hiểu “To con? Sao huynh không nói lời nào?”

Trong động không hề có tiếng động gì.

Tiểu Xuân khom người, gõ gõ cái nắp gỗ.

“Huynh ở trong đó à?”

Tiểu Xuân vừa gọi vừa nghĩ, lẽ nào hắn chưa về, không thể nào. Nàng ngẩng đầu nhìn trời, đã đến giờ này rồi, trước đây cứ đến giờ này là Lý Thanh đã trốn vào trong động rồi.

“To con, huynh ngủ thiếp đi à?”

Tiểu Xuân kêu gần nửa ngày cũng không hề có động tĩnh gì.

“Không ra thì ta không kịp giờ mất, huynh rốt cuộc có nghe hay không?”

Tiểu Xuân hơi nóng nảy: “Ta nói này, huynh nếu không lên tiếng ta mở nắp lên đấy!”

Trong động vẫn không có âm thanh gì.

Tiểu Xuân hít thật sâu, nhấc cái nắp lên một chút, chỉ là, nàng vừa nhấc lên đã lập tức đậy lại.

“Sao hả, có sợ chưa, nhanh lên tiếng đi!”

Tiểu Xuân cũng không định mở nắp ra thật, nàng chỉ định dọa Lý Thanh một chút, nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh. Tiểu Xuân bất đắc dĩ đành nhấc cái nắp lên, úp sấp người nhìn vào bên trong.

Nhìn thử mới biết, bên trong không hề có ai.

“????”

Tiểu Xuân mở to mắt, mở cái nắp gỗ lên.

Trong động không hề có một bóng người.

Chỉ là, mặc dù không có người nhưng lại có một vật cắm trên đất.

Tiểu Xuân sững sờ nhìn vật đó, cái miệng nhỏ nhắn há ra, cả buổi trời cũng không khép lại được.

“Đây là kiếm?”

Dưới ánh trăng, một thanh kiếm bản to đen nhánh cắm trên đất, không có tua kiếm, không có tua kiếm, cũng không có vỏ kiếm, chỉ là một thanh trường kiếm trơ trọi màu đen huyền. Thanh kiếm kia có mấy tấc bị ghim dưới đất nhưng nó vẫn cao thẳng như thường, thân kiếm khá rộng, vừa dày vừa nặng.

Thanh kiếm thẳng tắp như thế, nếu ở trong bóng đêm, chắc là cả núi rừng đều phải trở nên tĩnh lặng.

Tiểu Xuân ngơ ngác cả buổi trời, sau đó mới kịp phản ứng, nàng nhìn xung quanh.

“To con? To con, huynh ở đâu vậy, đây là kiếm huynh đưa ta à?”

Nàng kêu mấy tiếng cũng không có ai trả lời.

Trong lòng Tiểu Xuân đột nhiên cảm thấy hơi nôn nóng một cách khó hiểu.

“Này! Lý Thanh! Huynh có ở đây không—-?”

“Đây là kiếm mà huynh đưa ta à—-?”

“Đúng vậy.”

“??”

Có người đáp lại, nhưng không phải giọng của Lý Thanh.

Tiểu Xuân quay đầu lại, thấy nghĩa phụ của Lý Thanh —– ông lão kia, đang đứng ngay chỗ cửa phòng, nhìn nàng.

“Ông?” Tiểu Xuân kinh ngạc nói “Sao ông lại ra đây? Bên ngoài lạnh lắm, ông phải chú ý sức khỏe.”

Ông lão lắc đầu: “Ta không sao.”

Tiểu Xuân hơi ngượng ngùng nói: “Là cháu làm ông thức giấc ạ?”

Ông lão cười cười: “Không đâu, ta vốn cũng định thức dậy rồi.”

Tiểu Xuân: “Cháu vội tìm Lý Thanh nên mới gọi như thế.”

Ông lão: “Cháu muốn tìm nó?”

Tiểu Xuân gật đầu nói: “Đúng ạ, cháu định tham gia cuộc thi của Kiếm Các, đêm qua huynh ấy nói sẽ đưa cho cháu một thanh kiếm, bảo cháu sáng nay đến lấy.” Tiểu Xuân nói rồi, chỉ chỉ thanh kiếm bản to màu đen dưới động kia, lại nói: “Cháu t


Disneyland 1972 Love the old s