
g cô ra!
Anh xoay người tiến vào xe, không nhìn cô nữa, nói ra âm thanh trầm thấp, “Lái xe!”
Nghe thấy tiếng động cơ nổ vang khởi động, cô mới chầm chậm mở to đôi mắt vốn nhắm chặt, nhìn chiếc xe kia từ từ chạy đi, khuôn mặt sau cánh cửa xe kia nhìn thẳng phía trước, ngụy trang nơi đáy lòng rốt cục sụp đổ toàn bộ, phút chốc nước mắt cũng bất chấp mọi thứ tuôn ra viền mắt, tràn đầy khuôn mặt tái nhợt!
Rốt cuộc anh đã đi!
Lòng cô đã không thể đè nén được nữa mà điên cuồng bốc cháy, cô nhất định sẽ chờ anh, bất luận phải đợi bao lâu, hai người vẫn tiếp tục nguyện ý chờ đợi!
Tay nhẹ vỗ về đôi môi anh mới vừa hôn qua, cảm giác ấm áp kia còn rõ ràng như vậy, anh cư nhiên tại đại sảnh đông người cúi xuống hôn cô, trên môi vẫn còn sự thâm tình kịch liệt kia, đôi môi mạnh mẽ kia bày tỏ tình yêu tràn đầy, nói với cô, anh yêu cô, giống như cô một lòng, chạm vào yêu thương sâu sắc. Đã không cần phải sợ nữa, giờ phút này, lời hứa của anh đã sâu sắc in xuống đáy lòng của cô. Chỉ vì một lời hứa này, cô nhất định có thể kiên cường chờ đợi.
Biệt ly tạm thời sẽ làm tình yêu càng gần kề, hay là khiến tình yêu càng xa cách, chỉ có hai người yêu nhau mới có thể nói ra kết quả. Thế nhưng, nhìn thống khổ mà hai người chôn giấu thật sâu, trong lòng chính là nhịn không được đau đớn gắt gao.
Trạch Viễn thấy cha mẹ chờ ở dưới nhà, trong lòng dần dần bình tĩnh, anh hiểu rõ ý tứ của bọn họ và đã trở về.
“Viễn.” Lưu Phương Hoa thấy con trai, ngực một trận vui sướng, anh chính là con trai ngoan ngoãn nghe lời kia. Bùi Cẩm Chương từ chỗ ngồi phía sau đưa hai tay xách lấy túi đồ, nhìn Trạch Viễn xuống xe, chống gậy đứng lên, thoải mái mà nở nụ cười, “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.”
Trạch Viễn ôn hòa mà cười yếu ớt, theo bọn họ vào thang máy, lên lầu.
Đi vào trong phòng, thấy trong phòng chăn đệm ngay ngắn, anh biết mẹ nhất định chuẩn bị tốt tất cả. Anh ngồi ở trước bàn học, đem máy tính đặt lên bàn, cha cầm theo quần áo tiến đến, mẹ đón lấy rồi đem quần áo đều sắp xếp ra, treo ở trong tủ quần áo.
“Viễn, mệt mỏi không, mẹ sáng sớm đã hầm canh, một lát nữa đi ra rửa tay rồi uống canh.” Lưu Phương Hoa hài lòng mà nhìn, đây chính là đứa con trai biết nghe lời của bọn họ.
Trạch Viễn từ đầu đến cuối chỉ mỉm cười, bất luận bọn họ cùng anh nói cái gì, đều gật đầu nhận lời. Cha mẹ nhìn anh trở về đã biết nghe lời, nghĩ anh hẳn là sẽ thông cảm cho bọn họ, mà chấp nhận an bài của họ, lòng tràn đầy vui sướng mà không hề nhắc đến cô gái kia.
Hết thảy Trạch Viễn đều như thường mà chăm chú làm việc, không có Tiêu Tiếu bên cạnh,thiếu đi một ít sự quấy nhiễu đến tâm tình ngược lại càng có thể chuyên tâm tập trung tinh thần với công việc, hạng mục Liên Viễn tức khắc có thể kết thúc sớm.
Lưu Phương Hoa cảm thấy thoải mái mà nhìn bóng lưng chuyên chú của con trai, dù sao cũng là đứa con do chính mình nuôi dưỡng, thế nào đi nữa cũng vẫn nghe lời nói cuả mình. Bọn họ làm như vậy cũng là vì tốt cho anh, hiện tại anh bị cô gái kia mê hoặc, đương nhiên không rõ hậu quả trong tương lai. Hơn nữa Viễn luôn luôn là đứa con rất biết kiềm chế bản thân, chưa bao giờ lại để cho bọn họ lo lắng. Nhưng lần này, anh cư nhiên quá xúc động mà làm ra nhiều chuyện nguy hiểm như vậy, tất cả đều là do bảo vệ cô gái kia, anh nhất định không ý thức được bản thân có bao nhiêu điên cuồng!
Viễn của bà không nên như vậy, loại tình yêu mãnh liệt này tuyệt nhiên không thích hợp với anh. Con trai từ trước đến nay bà rõ ràng thân thiết, bà biết rõ Trạch Viễn đối với nhiều việc đều rất lãnh đạm, nhưng anh kỳ thực là một đứa con trai cực kỳ cố chấp.
Nhới tới khi còn bé, Trạch Viễn thích bơi, lúc đó bà cùng cha anh lại không biết bơi, cho nên không có cách nào dạy anh, cũng không dám để anh cùng người khác đi bơi. Nhưng đến khi Trạch Viễn học ba năm cấp tiểu học, vẫn kiên trì nói muốn đi học bơi. Khi đó bọn họ lo lắng anh còn quá nhỏ, tự mình học theo huấn luyện viên có nguy hiểm, không đồng ý. Kết quả, anh bình thường sau khi tan học, len lén mà chạy đến hồ bơi nhìn bạn cùng lớp bơi.
Vài lần bị bọn họ phát hiện buổi tối anh hay trở về muộn, anh mới nói cho bọn họ là đi xem người khác bơi.
Khi đó khiến cho bà thật kinh sợ, anh tuổi còn nhỏ nhưng đối với chuyện ngoài học tập lại mê muội như vậy. Bà còn nhớ rõ thanh âm non nớt của anh cũng rất rõ ràng mà nói với bà, lý do anh thích bơi, “Hình ảnh con cá bơi ở trong nước cũng thế, nhất định rất vui sướng.” Nguyên lai anh cũng có lúc cố chấp, sau này, bọn họ mời một huấn luyện viên chuyên biệt dạy cho con trai, nhưng mỗi lần đích thân bọn họ đều cùng đi, bà mới thoáng yên tâm.
Trong lòng bà rõ ràng, Trạch Viễn lại rất ít khi biểu hiện ra thích cái gì, thế nhưng, một ngày anh thích dạng đồ vậy nào đó, anh sẽ rất tập trung tinh thần rất chuyên tâm mà đối đãi. Cố chấp là ưu điểm của anh, nhưng cũng là nhược điểm trí mạng của anh, bà không hy vọng anh sẽ vì vậy mà bị tổn thương.
Cho nên, bà mong muốn Trạch Viễn có thể có một cuộc sống yên bình, từ lâu đã nhận định bạn đời của Trạch Viễn phải là loại ôn nhu thanh nhã hiền lươn