
h tạm thời không nghĩ đến vấn đề
này, thuận theo tự nhiên, sau này hẵng nói, tất cả đều bị ánh mắt đỏ
ngầu của Thẩm Châm đùa bỡn.
Anh muốn một đứa con, mặc kệ là trai hay gái, nó có ánh mắt của em cái mũi
của anh, lúc cười rộ lên thì giống em, khi mím môi thì giống anh.
Có vấn đề dùng thời gian giải quyết là được, giải quyết không được thì kéo dài trước, anh chưa từng nghĩ tới vì vậy mà hai người chia tay.
Thẩm Châm không nói chuyện, nhưng chất lỏng nóng bỏng kia càng chảy càng nhiều, mỗi một lần đều lăng trì người cảm nhận được.
Cố Tích Hoa động đậy, vẫn không nhịn được mà ôm chặt cô, âm thanh khàn khàn khô khốc: “…Đừng khóc.”
Thẩm Châm nghe được càng khóc dữ dội hơn, giống như tìm được lối ra phóng
thích tất cả tâm trạng tồi tệ của cả tuần nay, nước mắt tuôn trào dù cho không nhiều lắm, lặng lẽ im ắng, vẫn cứ tuôn mãi. Loại này rõ ràng là
không muốn khóc đã cố gắng kiềm chế, nhưng vẻ mặt nhếch nhác khiến người nào đó hoàn toàn không có khả năng chống đỡ.
Trái tim Cố Tích Hoa bị vò thành nhúm, cùng vô số mảnh thủy tinh khuấy trộn, đau nhói đến ngạt thở, muốn chống đỡ nhưng không được, vì thế quân lính tan rã, ý nghĩ ban đầu vứt bỏ toàn bộ, anh ôm cô càng chặt, giọng nói
bất ổn: “…Được, không cần con cái, em đừng khóc.” Nụ hôn nhỏ vụn dừng
trên mặt cô, mang theo tình yêu dịu dàng vô hạn.
Thẩm Châm ôm chặt anh, vùi mặt ở ngực anh, bắt đầu khóc thút thít.
Trên mạng đều nói, nước mắt là vũ khí lớn nhất của phụ nữ, người đàn ông
kiên cường cỡ nào cũng không chịu nổi phụ nữ rơi nước mắt.
Thế nhưng, nếu người đàn ông này không yêu cô, có bao nhiêu nước mắt đi
chăng nữa thì có ích lợi gì chứ? Nói cho cùng, có yêu mới có mềm lòng.
Nếu trái tim anh kiên quyết một chút, dùng “chia tay” để ép buộc cô, cô
khẳng định sẽ nhượng bộ, mối tình này bất tri bất giác đã khắc sâu, đời
này cô chỉ muốn một người như vậy, dù cho có người tốt hơn cô cũng không cần, cô chỉ cần Cố Tích Hoa. Nhưng anh không có, không chỉ không có,
anh lại còn nhượng bộ, nước mắt của cô đã đánh bại anh.
Thế nhưng nó lại khiến cô càng khó chịu hơn.
Anh đã yêu em trọn vẹn, nhưng em yêu anh chưa đủ.
“…Sau này chúng ta hẵng nói đến chuyện này được không?” Thẩm Châm khàn giọng nói.
“Được.” Cố Tích Hoa hôn trán cô, vén sợi tóc dính lên mặt cô đến bên tai, rồi
hôn lên đôi mắt đỏ ngầu của cô. Có muốn con cái hay không hình như bây
giờ không phải lúc nên kiên trì, nhưng ông trời, đừng để cô ấy khóc nữa, trái tim con không chịu nổi.
Thẩm Châm vươn tay che mắt anh, đến gần hôn anh, cái mũi, khuôn mặt, bờ môi, chiếc cằm, nụ hôn ấm áp rời khỏi nhưng bàn tay lại không buông xuống,
Thẩm Châm động đậy khéo môi, khi phát âm chỉ có cái miệng chuyển động,
không có âm thanh, Cố Tích Hoa chỉ cảm thấy thỉnh thoảng có luồng khí
lướt nhẹ qua, anh không nghĩ ra đó là gì, sau đó ánh mắt liền lấy lại
ánh sáng, anh trông thấy nụ cười và ánh mắt trong veo của Thẩm Châm,
viền mắt vẫn đỏ, trên trán còn đổ mồ hôi, nhưng không thấy vẻ yếu ớt của ban nãy.
“Sau này em không được khóc nữa.” Anh nói.
Thẩm Châm nghĩ nghĩ, rồi lắc đầu.
Cố Tích Hoa đưa ra khuôn mặt lạnh lùng: “Không được khóc.”
Thẩm Châm bĩu môi, đối với người đàn ông ngoài mạnh trong yếu cô chẳng sợ chút nào —— “Ngày kết hôn nhất định sẽ vui mà khóc.”
Cố Tích Hoa kéo cô vào trong lòng lần nữa: “Em biết anh chỉ cái gì, Thẩm Châm.”
Cô ở trong lòng anh tham lam hít một hơi lớn, tất cả đều là mùi hương của Cố Tích Hoa, cô cười cười: “Em biết rồi.”
Sao lại gặp được anh chứ, Thẩm tiên sinh.
Ở trong xe thân mật một hồi hai người mới đi ăn cơm, lúc đi qua rạp chiếu phim chợt nhớ tới hai người chưa từng cùng nhau xem phim lần nào vì thế họ ngừng xe lại coi lịch chiếu phim, tìm được một bộ phim hai người đều cảm thấy ổn rồi mua ghế tình nhân, thời gian là tám giờ bốn mươi tối,
vừa khéo có thời gian trống để đi dùng bữa. Bên cạnh rạp chiếu phim không có cửa tiệm nào đặc biệt, tiệm cơm Tây không
ít, nhưng Thẩm Châm chẳng thích ăn bò bít-tết máu me, hoàn cảnh gì đó
không thể làm cơm ăn, chỉ cần hai người yêu nhau, đi đâu cũng có bầu
không khí, huống chi hiện tại cũng mọc lên những quán ăn Trung Quốc, cửa tiệm có hoàn cảnh yên tĩnh lại thời thượng ở đâu cũng có, không nhất
thiết phải chạy tới những chỗ xa hoa, hơn nữa Thẩm Châm không phải là
người chú trọng bầu không khí dùng bữa, nếu không chú trọng, cô thật cảm thấy bầu không khí náo nhiệt ầm ĩ tại quán lẩu rất tốt.
Cố Tích Hoa không ăn cay, dù ăn cũng không thể quá cay, cô rất thích món
lẩu, hỏi thử Cố Tích Hoa chịu nổi không? Nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Châm
quyết định vẫn không ăn cay là được. Bên cạnh rạp chiếu phim có nhiều
tiệm thức ăn nhanh, hai người vào McDonald, Thẩm Châm nghĩ rằng tuỳ tiện ăn là được, chỉ cần ăn với anh thì ăn gì đã không còn quan trọng. Cố
Tích Hoa tất cả đều nghe theo Thẩm Châm, cô vui là được rồi.
Hai người mua đồ ăn rồi ngồi trong tiệm trò chuyện câu được câu không, Thẩm Châm quen quan sát người xung quanh.
Khách tới đây thường thường là đi cùng con nít, trẻ con bốn năm tuổi cầm
hamburger cắn từng mi