
m ngàn vạn lần… Rốt cuộc con có phải là con gái của bà không, bà Thẩm!!!
Ánh mắt u ám khiến Thẩm Châm vội vàng dính tới, vòng tay qua, gác chân lên, ra vẻ đáng thương: “Em sai rồi…Thẩm tiên sinh…” Sau đó cô như con nít
mà hôn anh loạn xạ, cái miệng nhỏ nhắn hôn khắp nơi, như là chim gõ
kiến, hôn đến nỗi ngọn lửa mà Cố Tích Hoa muốn dập tắt nay không thể làm được. Cô nhóc này biết mình sai chỗ nào rồi ư?
Thực ra Thẩm Châm suy nghĩ rất đơn giản, chẳng phải là buổi sáng muốn thân
mật một chút thôi sao, ừ, cô chủ động, tha cho cô nhé? Vì thế sau khi
hôn loạn xạ xong đôi mắt Thẩm Châm lấp lánh nhìn anh —— tha cho em đi
tha cho em đi tha cho em đi…
Một sợi dây gọi là “lý trí” trong đầu Cố Tích Hoa chợt đứt đoạn… Anh kéo người qua hung hăng “chà đạp”…
Đợi lúc bọn họ đi xuống thì đã bảy giờ rưỡi, ông Thẩm ra ngoài tập thể dục
dưỡng sinh vừa lúc trở về, bà Thẩm đã bưng bánh bao dầu cháo quẩy và sữa đậu nành lên bàn, thấy Thẩm Châm như cô vợ nhỏ đi theo sau Cố Tích Hoa, trên mặt còn mang theo đôi mắt óng ánh sóng nước má ửng đỏ, trong lòng
bà hiểu cả.
Người trẻ tuổi mà, tinh lực tràn đầy.
Nhưng nên tiết chế một chút mới tốt.
Bà Thẩm quyết định tìm một cơ hội thích hợp nhắc nhở Thẩm Châm.
Trên bàn cơm, Thẩm Châm đang uống sữa đậu nành.
Bà Thẩm bình tĩnh hỏi: “Có cần thay ra giường không?”
Thẩm Châm “phụt” một cái phun sữa đậu nành đầy bàn, bị sặc đến mức ho dữ dội —— “Khụ…Không…không cần…khụ khụ…” Khuôn mặt cô đỏ bừng. Cố Tích Hoa vỗ
lưng giúp cô thuận khí, sắc mặt vô cùng bình tĩnh: “…Uống cẩn thận.”
F*ck! Vấn đề ở đây không phải là uống cẩn thận đâu?! Thay ra giường?! Cái gì
cũng chưa làm thì thay ra giường gì chứ! A hừ… mày nghĩ gì đấy Thẩm
Châm!
Cố Tích Hoa vừa rót nước cho cô, rồi hầu hạ cô nàng từ từ uống, lại thuận
khí, lúc này anh mới trở về chỗ ngồi của mình. Bà Thẩm ở một bên càng
nhìn càng vui, cười đến nếp nhăn hiện lên mặt. Quả thật là một tri kỷ
chu đáo tỉ mỉ, nha đầu nhà bà có vận cứt chó gì mới nhặt được một người
đàn ông tốt như vậy về nhà.
Hai người ăn xong bữa sáng đều phải đi làm, không dây dưa nhiều nữa mà đi
ngay. Lúc này bà Thẩm mới tháo mở món quà của con rể tương lai, khi
chiếc hộp đóng gói tinh xảo được mở ra, tay bà Thẩm run lên —— quả thực
không thể nào đẹp hơn nữa?!
Ông Thẩm vốn cho rằng quà tặng cho mình nếu không là thuốc lá nổi tiếng thì là rượu thượng hạng, hoặc là nhiều loại khác nhau, bởi vì gói đồ hơi
to, kết quả vừa mở ra, khi phát hiện là một bộ dụng cụ câu cá nhập khẩu, ông quả thực yêu thích không buông tay. Cần câu này lấy đi câu cá ở hồ
sen quả là phí của trời mà.
Đương nhiên cả nhà đều vui.
Hai người nếu muốn kết hôn, thì nhà cửa là thứ không thể thiếu. Sau khi về nước Cố Tích Hoa ở tại nhà Cố Nam Thành, anh chưa bao giờ nghĩ
tới muốn về nước định cư, cũng không nghĩ rằng mình sẽ ở Trung Quốc thật lâu, bình thường khi về nước giải quyết việc công anh đều ở khách sạn,
lần này là vì bà Triệu uy hiếp đoạn tuyệt quan hệ mẹ con mà buộc anh trở về Trung Quốc tìm vợ, thời gian ở lại khá dài nên anh tạm thời ở chỗ Cố Nam Thành, nếu muốn kết hôn anh cần phải mua nhà. Hơn nữa nghe ý tứ của Thẩm Châm, cô cũng không muốn di dân, vì thế Cố Tích Hoa suy nghĩ cho
tương lai, quyết định quay về Trung Quốc phát triển. Đương nhiên đây
cũng không phải là bây giờ mới cân nhắc suy xét, sau khi gặp Thẩm Châm
lần thứ hai thì anh đã nghĩ đến chuyện này, bằng không bạn cho là vì sao anh lại bận rộn như vậy?
Thế nhưng ——
Trong chuyện mua nhà, hai người nảy sinh bất đồng rất lớn, hơn nữa ngọn nguồn của vấn đề khiến hai người chiến tranh lạnh một tuần.
Vì sao chứ?
Nguyên nhân sự việc là thế này ——
Hai người đều tán thành mau chóng mua một căn nhà, mặc dù Cố Tích Hoa có
khả năng mua thẳng một căn biệt thự, nhưng nghĩ đến nếu là nhà của hai
người, cho nên anh không phản đối việc Thẩm Châm góp phần, anh vui vẻ
nhận lấy tiền riêng gởi ngân hàng của Thẩm Châm. Hơn nữa thấy biểu tình
của Thẩm Châm như thế anh cũng hết cách phản đối. Cố Tích Hoa nghĩ đến
tương lai sẽ có con cái, vì thế anh quyết định mua một căn nhà có lầu,
ba phòng ngủ, hai phòng sách, một phòng dành cho khách, cộng thêm phòng
tiếp khách phòng ăn phòng bếp ban công vườn hoa nhỏ, hơn ba trăm mét
vuông mới tốt. Vì thế vấn đề đã tới ——
Thẩm Châm là người theo chủ nghĩa DINK (Dual Income, No Kids) điển hình, cô thích trẻ con nhưng chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ sinh một
đứa. Hồi bé bởi vì một nguyên nhân nào đó mà cô có bóng ma đối với phụ
nữ có thai, vì thế đời này sợ hãi mình trở thành phụ nữ có thai —— cô
không muốn con cái, thái độ rất kiên quyết. Lúc ban đầu Cố Tích Hoa còn
có thể lý luận rõ ràng thuyết phục cô, nhưng Thẩm Chân không nghe chữ
nào, bướng bỉnh như gấu con che chở đồ ăn, sau khi phiền toái liền trực
tiếp nhốt anh ngoài cửa, tắt di động, một tuần không liên lạc với Cố
Tích Hoa. Cố Tích Hoa nhìn cánh cửa khép lại khuôn mặt lạnh lẽo, khoé
miệng mím chặt thành đường thẳng tắp, rồi lái xe đi.
Vấn đề con cái anh tuyệt đối không thể nào nhượng bộ.
Sa