Thẩm Tiên Sinh, Cố Phu Nhân

Thẩm Tiên Sinh, Cố Phu Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323965

Bình chọn: 10.00/10/396 lượt.

uệch ngoạc “Cố lên, Thẩm Châm”, màu đỏ chói lọi, viết đậm lại lớn, Thẩm Châm viết hồi cấp ba nên nét chữ còn non nớt. Cố Tích Hoa ngắm nhìn căn phòng hơn hai mươi mét vuông này, thấy hình chân dung của Thẩm Châm dán trên tường, nhìn như là năm lớp chín, tóc không dài

bằng bây giờ, cũng không uốn xoăn, tóc dài thẳng tắp, trẻ tuổi hồn

nhiên. Anh cũng trông thấy những quyển sách giáo khoa và một ít sách tài liệu từ hồi tiểu học đến cao trung được xếp gọn gàng, trên mỗi quyển

sách đều viết nắn nót “Thẩm Châm”, nét bút xinh xắn ngay thẳng. Còn có

chiếc đèn bàn sực nức mùi học trò, quyển vở đa dạng, đủ loại bút viết

xinh xắn…

Thẩm Châm nằm sấp trên giường, nhìn theo bóng dáng của Cố Tích Hoa di chuyển.

Bạn có biết đây là cảm giác kỳ diệu biết bao không?

Thời học trò của cô không có anh, nhưng cô từng tưởng tượng đến anh vào thời gian đó —— tương lai có một ngày, sẽ có một người đàn ông xem bạn như

vật báu, anh cho bạn tình yêu, xem ảnh hồi nhỏ của bạn, đọc nhật ký thời học trò của bạn, tưởng tượng quá khứ của bạn, buồn cười vì vẻ hồn nhiên ngớ ngẩn của bạn, hiểu biết tình cảm thiếu nữ của bạn, chua xót tiếc

nuối vì anh đã bỏ lỡ thời gian thanh xuân của bạn, anh đặt xuống một nụ

hôn dịu dàng trên trán bạn, thầm thì nói lời âu yếm…

Nhất định là cách thổ lộ của mình không đúng… Thẩm Châm mơ mơ màng màng suy

nghĩ —— vì sao một phút trước người kia còn dịu dàng vô hạn, sau đó

trong nháy mắt liền nhào qua đây sắc tính quá trớn?

“Thời gian dịu dàng đã nói đâu?” Thẩm Châm bắt lấy kẽ hở mà thở hồng hộc lên án.

“Ai nói với em chứ?” Cố Tích Hoa nhướng mày, bàn tay to tiếp tục châm dầu vào lửa người dưới thân.

Thẩm Châm: “………..”

“Chiếc giường này, bàn học kia, từng góc của căn phòng này… Anh đều muốn đè em lên… Thẩm Châm, đây là phòng của em…” Anh chưa bao giờ hiện diện trong

quá khứ của em, anh điên cuồng muốn lưu lại dấu vết và mùi hương của

mình. Em là của anh, đợi anh trong quá khứ, hiện tại thuộc về anh, sau

này chỉ có anh.

Thẩm Châm không biết rằng từng chỗ trong căn phòng này mà cô để lại dấu vết đối với Cố Tích Hoa mà nói chính là xuân dược.

“Cố Tích Hoa, Cố Tích Hoa, Cố Tích Hoa…” Thẩm Châm lẩm bẩm, “Ưm….a….” Chịu

không nổi, người đàn ông vô lại này, càng ngày càng được voi đòi tiên…

Thẩm Châm nghĩ rằng, nếu không dừng tay có lẽ sẽ gặp sự cố…

“Phu nhân, vi phu cần giải toả…”

Vì thế tay trái của Thẩm Châm cũng chịu chung số phận với tay phải T T………

Buổi sáng khi Thẩm Châm thức dậy, cô phát hiện mình được khoá trong lồng

ngực an toàn ấm áp, trong không khí tất cả đều là mùi hương của Cố Tích

Hoa, hơi thở của anh phả trên mặt cô, lông tơ trên mặt ngứa ngáy, lại

khiến người ta vô cùng yên tâm. Cô chưa từng yêu đương, lần đầu hôn môi, lần đầu nắm tay, lần đầu dựa gần

người khác phái như vậy, tất cả đều là Cố Tích Hoa. Mặc dù bản chất

chẳng ngây thơ gì, không có chút nào khiến cô cảm nhận được cảm giác đơn thuần khờ dại của mối tình đầu như người ta nói, thế nhưng, tất cả

những điều này đều khiến cô hạnh phúc. Cô khát khao mọi thứ của người

đàn ông này, cô lưu luyến mùi hương của anh, chẳng có lúc nào là không

muốn dính chặt với anh. Chỉ cần là anh, làm cái gì cũng được.

Thẩm Châm cọ cọ trong lòng anh, thoải mái lại thích ý.

“…Buổi sáng đàn ông rất dễ bộc phát thú tính.” Anh nói, bàn tay không an phận

trượt vào áo ngủ của cô, âm thanh khàn khàn tràn ngập từ tính.

Thẩm Châm vươn cánh tay mảnh khảnh nõn nà vòng qua cổ người nào đó, không

lùi mà tiến tới, lại khiến Cố Tích Hoa có chút kinh ngạc —— “Học biết

chủ động?” Âm thanh nghe như rất hài lòng.

Âm thanh Thẩm Châm lộ ra vẻ vui sướng khi người gặp hoạ: “…Đúng bảy giờ mẹ em nhất định sẽ đi vào.” Đây là thói quen của bà Thẩm, qua bảy giờ mọi

người trong nhà đều phải thức dậy, Thẩm Châm nằm nướng, đúng bảy giờ bà

Thẩm lập tức sẽ đến xốc chăn cô lên. A, bây giờ là sáu giờ năm mươi

chín.

Tiếng bước chân dần dần đến gần.

Trong ngực Cố Tích Hoa là người con gái mềm mại, cô còn cố ý ôm lấy cổ anh,

đùi dưới chăn còn vắt qua eo anh. Anh chàng Cố nào đó mới sáng sớm đã đổ đầy mồ hôi trên trán.

Tối qua nên ngủ ở sofa, anh suy nghĩ.

Tiếng bước chân đứng ở ngoài cửa, Thẩm Châm thu tay chân lại, ngoan ngoãn

nhanh nhẹn nhắm mắt, mái tóc rối bời che đi khuôn mặt, nhưng không ngăn

được khoé miệng nhếch lên.

Đi về sẽ trừng phạt em. Không trên đường cũng được. Cố Tích Hoa chỉ có thể nghĩ vậy trong lòng, chịu đựng ngọn lửa của cô nàng nào đó châm lên giờ đã biết điều không động tay chân nữa.

Thẩm Châm vốn tưởng rằng sẽ nghe tiếng cửa “cạch” vang lên, kết quả bà Thẩm

chỉ đứng ngoài cửa một lúc, sau đó tiếng bước chân xa dần. Thẩm Châm ngơ ngác, mở to mắt nhìn Cố Tích Hoa đang cười như không cười, còn có đôi

mắt sâu thẳm đang nhìn cô…

“…À thì…nên dậy thôi…” Thẩm Châm hơi sợ.

“…Còn sớm.” Sau khi biết bà Thẩm không đi vào, giọng điệu của người nào đó rất thảnh thơi.

“…Vậy anh ngủ thêm một lát…Em…” Một ánh mắt bay tới khiến cho câu nói run rẩy “Em dậy trước” ngoan ngoãn nuốt lại vào trong bụng. Giờ phút này trong

lòng cô lên án bà Thẩ


The Soda Pop