
ột mình quỳ?
Không hiểu sao, Chỉ Hạnh có
chút chua xót trong lòng.
"Qua giờ tý, là năm
mới." Tam Lang đột nhiên mở miệng, sau đó kéo nàng lên.
Bà tử đang ngủ gật bừng tỉnh,
trừng lớn mắt. Tam gia dùi đâm không lên tiếng không phải đều quỳ đến hừng đông
sao? Như thế nào lại tự mình đứng
"Tam gia..." Bà ra
tiếng ngăn cản, nhưng khuôn mặt vốn không có sinh khí của Tam gia đột nhiên âm
u, cả Từ Hi Đường vắng vẻ cũng âm u theo.
Bà tử chân mềm nhũn, cố gắng
kiềm chế... Thiếu chút nữa liền xấu mặt. Bị dọa tiểu ra quần sẽ bị cười cả đời.
Tam Lang không nói một lời,
gắt gao nắm tay Chỉ Hạnh, trầm mặc đi về phía trước.
Tuyết ngừng, so với khi tuyết
rơi còn lạnh hơn. Trong tăm tối chỉ có một vầng trăng ảm đạm chiếu cùng tiếng
nói cười vui vẻ ngoài tường.
Nhưng lòng bàn tay Tam Lang
thực ấm, vô cùng ấm. Để hắn nắm đi, thực an tâm.
Nàng đã biết một chút vì sao
bỗng nhiên cáu kỉnh.
Thôi. Cho dù là như vậy một
đường để hắn dắt đến âm tào địa phủ... cũng được.
Đêm mùng một, Cát Tường Như Ý
trở về dập đầu, Tam Lang hờ hững gật gật đầu, liền ra Noãn Các.
Hai nha đầu còn đang run sợ
không giải thích được, không nghĩ tới sấm sét thật sự vẫn còn ở phía sau. Cô
nương các nàng vì sao có thể dùng giọng nói bình tĩnh như vậy nói hết không
chút gì giấu giếm cô gia.
Đây không phải định tội các
nàng là kẻ nhiều chuyện khua môi múa mép hay sao? Chuyên ở sau lưng nói xấu
người ta!
Hai nha đầu trong lòng rơi lệ
đầy mặt, áp lực ít nhất lớn bằng ba ngọn núi. Trước mắt là cô nương đầy sát
khí, sau lưng là cô gia khủng bố, đầu năm nay sao làm nha đầu cũng khó như vậy?
"Tính tình của ta các ngươi cũng biết, có gì nói
đó." Chỉ Hạnh lành lạnh nói.
Gì kia... Huyện quan không
bằng hiện quản. Hiện quản vẫn là cô nương sát khí đến có thể bào cạnh cửa. Cô
gia xin lỗi ngài, có gì chúng tôi cũng chỉ có thể nói đỏ.
Còn thật không nghĩ tới,
Phùng gia chuyện này đã xảy ra mười năm, không ngờ ký ức vẫn còn mới mẻ khiến
người ta bàn tán say sưa. Dù sao cũng là kinh thành vọng tộc a, có chút việc
nhỏ người ta cũng nói huyên thuyên, huống chi là chuyện lớn như trong tuồng vậy.
Nói thì phải từ đầu, lúc
trước từ đường là ở trong đại trạch tổ truyền của Phùng gia. Hàng năm trong tộc
tế tổ đón giao thừa, đều là các lão gia phu nhâni phận cao trong tộc cùng nhau
náo nhiệt. Ngày đó tế tổ cũng giống như bình thường, sau đó được mời đến đại
viện Từ Hi Đường mở tiệc đón giao thừa.
Kết quả vài vị lão gia ở gần
từ đường thưởng tuyết ngâm thơ đối câu, lại nhìn thấy từ đường sáng không bình
thường, đi qua xem thử. Vừa nhìn, đã thấy Tam Lang đang khóa cửa, lên tiếng
hỏi, hắn lại chạy mất. Tiếp đó liền có ánh lửa, từ đường bốc cháy.
Loạn a, thật sự là không cần
phải nói. Từ đường này là căn cơ của bộ tộc a, bài vị liệt tổ liệt tông a! Lại
càng không nói đến tấm biển từ đường còn là tiên hoàng tự tay viết ngự ban cho.
Các đại lão gia bất kể già trẻ, đều cùng nô bộc cướp nước dập lửa, nhưng từ
đường vốn làm bằng gỗ, bên trong nhang nến dầu hỏa rất nhiều, miễn cưỡng cứu
được tấm biển ngự ban, thứ khác đều cháy hết, bên trong còn có thi thể... tra
danh sách, chỉ thiếu nha đầu của Tam Lang.
Đây chính là tội đại nghịch
bất đạo, lập tức Phùng đại lão gia quân pháp bất vị thân, trói Tam Lang lại.
Nhưng hắn chết cũng không nhận sai, mãi cho đến tra tấn vẫn không chịu nhận.
Phùng đại lão gia lập tức theo gia pháp đánh một trăm trượng, che miệng đến
trượng thứ hai mươi, Tam Lang liền ngất đi.
Ai biết sau đó có chuyển
biến, Phùng di nương của Phùng đại lão gia lao tới cầu tình, than thở khóc lóc,
nói lão gia con nối dòng không nhiều, thân là thiếp bà nguyện lĩnh trách phạt
còn lại, chỉ cầu lưu lại một mạng cho con của phu chủ.
Phùng di nương này là họ hàng
xa chi thứ của Phùng gia, rốt cuộc vẫn là người của Phùng gia. Hành động trượng
nghĩa này khiến cho việc xấu này có chút đẹp mặt. Thành thật chịu tám mươi
trượng, tuy rằng không chết, nhưng cũng đánh đến liệt. Cũng nhờ di nương này ra
mặt, bảo vệ mạng của Tam Lang, đích tôn chỉ đánh mất vinh hàm tộc trưởng, tốn
chút tiền tài xây lại từ đường ở ngoại thành, đích tôn có người thiếp có nghĩa,
nên không khiến đích tôn quá khó c
Chỉ Hạnh nghe, trầm ngâm một
lát, "Vậy Phùng thái di nương kia đâu?”
Cát Tường hạ giọng nói,
"Nghe ca tôi nói. Tam gia đầu xuân đỗ thám hoa, cuối thu đã qua đời. Hoàng
thượng không biết nghĩ như thế nào, lướt qua phu nhân, trực tiếp phong Phùng
thái di nương là Nghi Nhân, còn cho chôn trong tổ phần. Khi đó cũng có ầm ĩ...”
Chỉ Hạnh thở dài, lại hỏi một
ít chuyện các nàng cảm thấy không quá quan trọng, có cái nghe được, có cái
không nghe được, chỉ thấy cô nương mày càng nhíu chặt.
Tam gia của các nàng, sẽ
không thật sự là...
"Tam gia chịu ủy
khuất." Chỉ Hạnh thản nhiên nói, "Việc này không cần hỏi lại.”
Cát Tường cùng Như Ý hai mặt
nhìn nhau, Chỉ Hạnh lại chỉ phân phó các nàng đi xuống nghỉ ngơi, liền gõ gõ
bàn trầm tư.
Phụ thân nàng làm được hình
bộ viên ngoại lang này, có thể nói hoàn toàn là công lao của mẫu thân nà