
ng không có hứng thú tặng mỹ nhân để thăng quan phát tài. Hơn nữa, cô
nương là người nhân nghĩa. Nàng trung thành, cô nương sẽ không bạc đãi nàng,
nhất định sẽ gả nàng cho người tốt làm chính thê.
Tuy rằng vẫn không rõ Mục đại
nhân ăn no không có chuyện gì làm này viết thư cho nàng rốt cuộc có ý đồ gì,
nhưng nhìn hắn viết đến viết đi đều là việc vặt hằng ngày, mang đến đều là quần
áo cũ rách nhờ nàng vá. Dù sao nàng đánh chết không trả lời thư, quần áo nên vá
thì vá, thấy không vừa mắt thì may cái mới. Coi như thay cô gia tạo quan hệ tốt
với đồng nghiệp đi.
Người trí tuệ nghĩ trăm ngàn
chuyện, tất sẽ có chuyện sơ sót. Chỉ Hạnh yên lặng nghĩ. Cát Tường nha đầu kia
chính là rất tinh ranh rất tự hiểu, mọi chuyện đều nghĩ quá chu toàn, tính sổ
sách thật sự là rõ ràng vô cùng. Lại không biết mọi việc đều có cái ngoài tình
lý, cũng có loại nhân vật đáng sợ không tiếng động yêu thích vật nhỏ.
Sau mấy phong thư kia, Chỉ
Hạnh đã bắt Mục đại nhân giải thích rõ ràng. Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu,
có thể. Phát hồ tình chỉ hồ lễ, cũng được. Nhưng Cát Tường không gật đầu, hết
thảy không có cửa đâu.
Mục đại nhân rũ mắt xuống,
nhưng lại cười đến một bộ tao nhã có l, "Phu nhân yên tâm. Có câu『 ngàn quân dễ kiếm, một tướng khó cầu 』. Nhược Bạch hai mươi sáu chưa lấy vợ, chính là
không muốn chịu thiệt.”
Chỉ Hạnh cười, không truy vấn
nữa. Mỗi người có duyên pháp của bản thân, mỗi người cũng có ma chướng của bản
thân. Nhưng ai là ma chướng của ai... chờ tất cả xong xuôi, có thể khó mà nói.
Ít nhất đối với Cát Tường nhà
mình, nàng rất có lòng tin.
***
Thời gian dần dần trôi, mắt
thấy đã vào tháng chạp.
Tuy nói hoàng đế rốt cục từ
Hàn Lâm Viện chọn vài biên tu nhìn trúng đã lâu vào ngự thư phòng làm tham tán,
Tam Lang ngược lại càng bận hơn. Công văn rời tay, hắn lại càng thường bị phái
đi "không làm việc đàng hoàng". Chỉ Hạnh không hỏi chuyện bên ngoài
của hắn, thứ nhất là nàng đối Mộ Dung hoàng gia không có chút hảo cảm, ai thèm
quản. Thứ hai là không muốn Tam Lang khó xử.
Nhiều chuyện, đoán cũng đoán
được. Không gì khác hơn là mở rộng con đường tình báo của một sáng một tối
thương nhân và lục lâm, thu phục bách quan trong ngoài, mài đao soàn soạt về
phía ngoài thích mà thôi.
Nhưng Tam Lang bình thường
bận đến ngay cả dược thiện cũng là Chỉ Hạnh đuổi theo bắt uống, nay lại rất
nghiêm túc yêu cầu, m một tháng chạp hôm nay, cho dù là chuyện lớn cách mấy,
Chỉ Hạnh cũng phải ở nhà chờ hắn.
"Trưa ta sẽ về, mặc kệ
là chuyện gì, đều từ chối." Tam Lang ngăn không cho đưa, trước khi ra cửa
còn tha thiết dặn.
Chỉ Hạnh cũng không hỏi gật
gật đầu, "Chàng uống canh này đi, nói gì cũng được.”
Tam Lang cười cười uống xong
non nửa chung canh dược thiện, bất chấp tuyết mịn mênh mông ra cửa.
Mùng một tháng chạp được
nghỉ, nhưng ngự thư phòng không có nghỉ ngơi. Hoàng thượng sáng sớm còn có chút
mệt mỏi, tính tình đặc biệt không tốt, khiến vài biên tu mới đến sợ tới mức run
run, chỉ có Tam Lang có thể bình tĩnh chặn họng trở lại, hoàng thượng không có
tinh thần sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn cầu an ủi, Tam Lang không chút lưu
tình rút khăn ra cẩn thận lau.
Các biên tu thấy nhưng không
thể trách cúi đầu làm việc. Không thể không nói, đây thật là có chút khiến người
ta thất vọng... chuyện phong lưu của hoàng gia truyền đến ồn ào huyên náo,
không ngờ chỉ có như vậy. Ra ngoài khoe khoang cũng phải ngượng ngùng.
"Buổi chiều rốt cuộc
ngươi có chuyện gì a?" Hoàng thượng vẫn còn mệt mỏi. Sáng sớm hắn liền
cùng hoàng hậu ầm ỹ một trận, trong lòng đang buồn bực đây.
"Khởi bẩm hoàng thượng,
việc riêng." Tam Lang dặn dò xong mọi chuyện,lạnh trả lời.
Kỳ thật, rời Phùng gia, gánh
nặng mười năm sau đột nhiên mất đi, hắn rốt cục có tâm tình cười. Nhưng người
khác có thể cười, hắn không thể. Có lần cùng hoàng thượng đi dự tiệc ngắm
trăng, hắn vô ý cười nhẹ một tiếng, thiếu chút nữa bị nhét hai người thiếp, sau
lại còn có thanh danh xui xẻo Phùng tri huyện lang "cười một tiếng lầm cả
đời", hại không ít danh môn thục viện tương tư nhiễm bệnh.
Thẳng thắn mà nói, hắn rất
bất mãn. Kéo tới hai mươi mấy tuổi mới để hoàng thượng nửa đùa chỉ hôn... Lúc
trước những nữ nhân đó ở đâu?
Hắn thừa nhận, nói dễ nghe là
lòng nhỏ như tóc, nói khó nghe chính là mang thù vạn năm. Dù sao đối với những
kẻ không liên quan cũng chẳng có gì buồn cười, không bằng hắn cười đẹp chút cho
Hạnh Nhi nhà hắn xem.
Cho nên hắn thực không phải
ra vẻ cho hoàng hậu nhìn, chỉ là quen mặt lạnh thôi. Hơn nữa, hoàng thượng ra
lệnh rõ ràng, trong phạm vi ngự thư phòng không có ý chỉ không được vào, người
vào trảm lập tức. Hoàng hậu gióng trống khua chiêng bày phượng giá đến ngự thư
phòng như vậy, bị ngăn cản là tất nhiên. Hắn vốn nghĩ đừng khiến quan hệ đế hậu
quá cứng nhắc, nếu gặp phải, đương nhiên là nên khuyên giải kéo dài một chút,
ít nhất cũng kéo dài tới hoàng thượng được báo đi?
Hắn uyển chuyển nói, nhưng
hoàng hậu cũng không thèm nhìn tới hắn, chỉ thản nhiên nói, "Vả miệng.”
Vì thế hắn bị đại thái giám
bê