
n người hoàng hậu cho một bạt tai. Cái tát này hắn không thể tránh không thể
đánh trả, hai má như tuyết in dấu năm ngón tay, khóe miệng chảy ra một tia m
Ám vệ tuy rằng không thể ngăn
trở, ánh mắt lại dâng lên sát khí. Tuy nói hoàng thượng mới là chủ, đối tượng
nguyện trung thành của ám vệ, nhưng Phùng tri huyện lang vẫn luôn là tâm phúc
của hoàng đế, ngày ngày cùng bọn họ thao luyện võ nghệ, tuy không phải thành
viên ám vệ, cũng là huynh đệ cùng cấp.
Hôm nay lại bị phụ nhân không
tuân thủ cung quy làm nhục. Không quản bà là ai, dám can đảm vượt ranh giới một
bước, chiếu trảm không lầm... Hoàng hậu cũng không ngoại lệ!
Hoàng hậu nhìn thoáng qua đại
thái giám, đại thái giám lập tức thét to, "Nô tài lớn mật! Còn chưa tránh
ra? Dám ngăn cản phượng giá, muốn sao trảm cả nhà sao...”
"Trẫm cũng không nhẫn
tâm sao trảm cả nhà như vậy." Hoàng thượng bước tới, giọng điệu thản
nhiên, "Ai đáng chết giết kẻ đó là được.”
Hắn gọn gàng rút kiếm của ám
vệ, vẻ mặt đạm mạc vung lên, đại thái giám liền bêu đầu, máu bắn tung toé, cung
nữ thái giám thét chói tai, ngay cả hoàng hậu cũng biến sắc, vừa lảo đảo, lại
miễn cưỡng đứng vững.
"Hoàng thượng, vì một
nịnh thần...”
Hoàng đế cười lạnh cắt lời
hoàng hậu, "Hoàng hậu, đừng nói quá xa. Ngươi cũng là thiên kim thế gia
cầm kỳ thư họa tinh thông, không đến mức không biết chữ chứ?" Hắn chỉ chỉ
tấm bia đá ở cửa viện, "Không có ý chỉ vào ngự thư phòng lập tức
trảm." Hắn cười càng lạnh hơn, "Trẫm cũng muốn sau lưng dạy vợ (trích từ câu: giáp mặt trách
con, sau lưng dạy vợ, ý nói là có dạy vợ cũng phải tránh có người ngoài để còn
giữ thể diện),
đáng tiếc hoàng hậu không cho ta cơ hội này.”
Hắn nắm thủ cấp của đại thái
giám vẫn còn mở to mắt lên, ném cho ám vệ trông coi cửa viện, "Treo ở cửa
viện thị chúng, thi thể quăng cho chó ăn. Các ngươi thực không ra gì! Dám can
đảm ở đây quát to làm ồn, mặc kệ là ai, đều nên trảm một đao! Làm xong tự đi
lĩnh ba mươi quân côn đi!”
Quay đầu lại mắng Tam Lang,
"Nhìn ngươi trước giờ xương cốt cứng rắn, hôm nay lại quá không có cốt
khí! Đường đường trọng thần triều đình, lại để cho phụ nhân hậu cung khuất
nhục! Còn không trở về tự kiểm điểm!”
Tam Lang lạnh lùng khom mình
hành lễ, xoay người bước đi.
Kỳ thật hắn hiểu được, hoàng
thượng mắng hắn là bảo vệ hắn. Hắn cũng biết, hoàng hậu xông vào ngự thư phòng
là một loại thử -- hậu cung chỉ có bà ta có hoàng tử, chiếm hết đích trưởng. Bà
ta thống lĩnh hậu cung chưa đủ, muốn càng nhiều quyền thế.
Hắn đều hiểu.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy bị
nhục nhã thật sâu. Nhất là hôm nay, một ngày đặc biệt quan trọng. Vốn hắn vui
vẻ như vậy, trong trăm công ngàn việc cố dành ra chút thời gian, lập kế hoạch
hoàn mỹ không tỳ vết, lại bị nhục nhã phá thành mảnh nhỏ.
Trong cơn giận dữ, rất nhiều
hồi ức âm u thống khổ trong quá khứ như nước bùn dưới đáy hồ bị quấy lên, lần đầu
tiên hắn bỏ rơi tùy tùng phía sau, ra roi thúc ngựa trở về Lưu Viên.
Chỉ Hạnh vốn tươi cười chào
đón chuyển thành kinh ngạc, "... Đây là thế nào?”
Tam Lang quay đầu không muốn
cho nàng chạm vào, căm giận trở về phòng.
Chỉ Hạnh đuổi theo vào, vốn
đang rất nhẫn nại dịu dàng hỏi, Tam Lang lại chỉ lo hờn dỗi, không thèm quan
tâm đến lý lẽ, Chỉ Hạnh Rốt cục cũng bị chọc tức, "Giỏi a! Nay quan uy
nặng, nóng giận thành sở trường à! Không nói lời nào ai biết? Hé răng a! Có phải
cẩu hoàng đế kia quơ móng vuốt chó hay không?”
Tam Lang hít sâu một hơi, cảm
thấy mình phát giận thật sự là quá tùy hứng cũng không có lý lẽ. "... Ta
ngăn không cho hoàng hậu vào ngự thư phòng.”
"Hoàng hậu đúng
không." Chỉ Hạnh lấy thanh đoản kiếm treo trên tường, "Ta đi làm thịt
bà ta." Nói xong liền đi ra ngoài.
... Hạnh Nhi là người nói một
không hai!
Tam Lang kinh hãi kéo nàng,
"Đừng nháo!”
"Ai nháo?" Chỉ Hạnh
sát khí tận trời hất tay hắn.
Hắn nhanh ôm lấy Chỉ Hạnh,
"Ta nháo, là ta nháo!”
Chỉ Hạnh giãy dụa,
"Chàng không nháo, ta muốn nháo! Nam nhân của ta ai cũng có thể tùy tiện
giơ móng vuốt sao? Ta còn nghĩ rằng chỉ có nhà Mộ Dung là một đám cẩu tặc, nào
biết cưới vợ cũng là kẻ tồi tệ cáo mượn oai hùm! Sớm tính xong nợ, đỡ phải hại
xong nam nhân của ta lại hại đến dân chúng!”
Tam Lang cười khổ vừa dỗ lại
khuyên, ủy khuất cùng lửa giận trong lòng ngược lại từ từ bình ổn. Chỉ là cổ
họng nghẹn ngào, kỳ thật, ủy khuất cùng thống khổ hắn từng chịu so với bàn tay
này càng nhiều càng sâu hơn.
Hắn không dám nghĩ vì sao lại
cố tình gây sự với Chỉ Hạnh. Có lẽ là vì, cũng chỉ có nàng sẽ lo lắng, sẽ đau
lòng phát hỏa, sẽ xúc động muốn vì hắn trút giận.
"Là ta không phải, ta
không phải." Hắn cúi đầu, "Ta không nên phát giận với nàng, ta không
đúng.”
Chỉ Hạnh yên tĩnh lại. Kỳ
thật, nàng là đùa giỡn chút tâm cơ. Dùng đầu gối nghĩ cũng biết nàng không có
khả năng đi làm thịt hoàng hậu... Nhưng Tam Lang hiếm khi phát hỏa, nhưng lửa
này cũng là vì ủy khuất. Loại người cứng đầu cả đời như bọn họ, không phải thật
sự kiên cường, mà là ngoại trừ bản thân, ai cũng sẽ không che chở yêu thương.
Người khác có thể khô