
nay trong nhà tuyệt đối không có rượu. Còn
thịt này, ăn nhiều nóng ruột nóng tính, mọi người ăn chay vài ngày, cũng tránh
phải xảy ra loại chuyện huyết khí phương cương này.
Thấy chưa, rốt cục cũng làm
cho Chỉ Hạnh mặt lạnh trở nên vui vẻ, chỉ bổ sung thêm một chút. Nói nàng thích
võ, đáng tiếc dưỡng ở khuê phòng không ai giao đấu, xin các vị hảo hán thay
phiên chỉ giáo một phen.
Ở ngoài mặt, chuyện này cuối
cùng cũng kết thúc hòa bình. Trên thực tế đám lục lâm hảo hán này chỉ có thể
nuốt nước mắt xuống đáy lòng.
Đám hảo hán này đều là người
không rượu thịt không vui, ăn đồ chay hai ngày mặt liền xanh xao, huống chi con
sâu rượu trong bụng sắp đói chết. Nhìn tiểu nương tử khuôn mặt nhu nhược kia
cơn tức càng dâng cao, cho dù không thể thật sự làm bị thương, cũng phải khiến
cô ta khóc lóc...
Ai biết khóc là chính mình.
Tiểu nương tử chết tiệt kia vừa ra tay đã bào xuống cả áo lẫn thịt, chỉ có thể
gào một tiếng xoay người b chạy.
Không đến mấy ngày, đám khách
giang hồ kiệt ngạo bất tuân này, đến thì hăng hái, đi thì hoảng sợ không thể
qua hết hôm nay. Sau lại có hiệu lệnh, không dám không tuân.
Ám vệ hoàng đế chuẩn bị,
không ngờ lại không đất dụng võ, ngay cả Tam Lang cũng ở một bên ung dung bình
tĩnh nhìn... không ai biết hắn đã dự định trước, nếu có chuyện gì hắn thà rằng
bỏ qua nhân mạch giang hồ tạo lập đã lâu này, cũng không để Chỉ Hạnh trầy một
chút da.
Không hổ là truyền nhân của
Phó thị. Đánh đám người giang hồ này tựa như nhặt cam trên bàn.
Thoạt nhìn mọi người đều vui
mừng, chỉ có Cát Tường mỗi ngày nhíu mày. Nên tha thứ cũng đã tha thứ, nên
chỉnh cũng đã chỉnh. Cái Mục đại nhân kia bị rút sợi gân nào vậy, mỗi ngày viết
thư cho nàng? Ai để ý đến hắn cha mẹ đều mất nhà có chút sản nghiệp chưa lấy
vợ, một ngày ăn mấy chén cơm nhìn cái gì lạc nhật cô yên chứ?
Quần áo rách liên quan gì
nàng, vì sao đặc biệt đưa đến cho nàng vá? Nhìn ta giống tú nương lắm sao?
Nhưng người ta là ai? Là đại
nhân. Còn ngang chức với cô gia. Tiểu nha đầu như nàng có thể nói gì? Chỉ có
thể rầu rĩ vá. Rõ ràng là quần áo cũ mặc thường ngày, tay áo mòn đến đổ lông
rồi, vá lại có thể mặc được bao lâu... Nàng nói thầm, cuối cùng báo giá với cô
nương, làm bộ mới cho hắn... đừng hy vọng nàng còn thêu hoa thêu lá, ở đâu ra
nhiều thời gian rảnh như vậy?
Khiến nàng càng buồn bực là,
Mục đại nhân người đến lấy, không bao lâu lại đưa một bao, còn thêm vào tặng
một đôi xuyến vàng làm tạ lễ. Nàng từ chối không được, liền nộp lên cô nương,
kết quả cô nương chỉ cổ quái nhìn nàng một hồi lâu, sau đó cười điên cuồng đến
vỗ bàn, thật vất vả dừng lại, mới thở phì phì hỏi, "... Ngươi ghét hắn
không? “
Mục đại nhân phơi nắng tới
đen, lại luôn nghiêm mặt. Vẻ mặt thực đứng đắn, trong bụng lại xấu xa. Nhưng
nếu nói ghét...
Cát Tường lắc đầu,
"Không ghét." Phải nói, còn có chút cảm giác thân thiết.
Chỉ Hạnh lau nước mắt vì
cười, "Xuyến vàng mà thôi, người ta chịu cho sao ngươi không nhận chứ?
Quần áo vui thì vá, không vui thì trả về. Nghĩ quá nhiều ngược lại không tốt.”
Cát Tường hồ nghi nhìn cô
nương, luôn cảm thấy có cái gì đó không đúng. Nhưng nàng tự phụ tâm tư thông
minh, lại nghĩ không ra nguyên do, vẫn là rầu rĩ trở về vá quần áo. Có đôi khi
thấy quần áo kia thật sự là cũ đến không nhìn được, liền làm cái mới.
Chờ nàng rốt cục thông suốt,
biết đời này phải giúp Mục đại nhân xấu xa này vá quần áo cả đời, lại hối hận
thì đã muộn.
Lúc này Cát Tường còn biết đã
sớm bị tặc nhớ thương, Như Ý hoàn toàn không phụ sự vô tư của nàng, nháy mắt
nhướng mày trêu ghẹo.
Cát Tường mắt lạnh nhìn nàng,
ném thư Mục đại nhân vừa đưa tới cho nàng xem. Như Ý ngượng ngùng lại hưng phấn
mở thư... càng xem mặt càng suy sụp.
Mục đại nhân thận trọng viết
thư nói, ngày hôm qua hắn ăn giò kho tàu, còn chê không chính cống, đính kèm
một tờ công thức nấu ăn vô cùng tường tận.
Như Ý á khẩu một lát,
"... Đều như vậy?”
Cát Tường suy nghĩ một chút,
"Hôm kia trong thư hắn chê cháo quá đặc.”
"......”
Cát Tường lắc đầu, liền nói
với Như Ý, đừng nên coi tiểu thuyết nhiều quá, đầu óc rối loạn, luôn nghĩ chút
chuyện không có. Hơn nữa, thực sự cái gì tài tử giai nhân, đó cũng là chuyện
của thiên kim tiểu thư, cùng tiểu nha đầu các nàng có quan hệ rắm gì?
Đậu cành cao? Xuy. Cắm mấy
sợi lông gà rừng liền coi mình là phượng hoàng? Nàng ở nhà mẹ đẻ của cô nương
còn chưa xem đủ đám di nương đó sao? Tự cho là vênh vang đắc ý, trên thực tế
vừa đáng thương lại buồn cười. Không phải cô nương quản gia, không biết đã chết
bao nhiêu.
Nàng lại không ngốc, tự tìm
hố lửa
Mục đại nhân là thủ lĩnh thị
vệ nhất đẳng bên người hoàng đế, đường đường quan tứ phẩm. Nàng cũng chỉ là ra
hình ra dạng, nhưng nhà ai không có nha đầu mỹ mạo a? Như Ý so ra còn đẹp hơn
nàng. Mục đại nhân đầu cũng không phải bị lư đá, nhìn trúng nàng?
Người làm quan quy củ nhiều
nhất, ngay cả thiếp cũng phải gia thế trong sạch, con gia sinh còn miễn miễn
cưỡng cưỡng mới được làm thông phòng. Nàng cũng không biết ca hát nhảy múa, cô
gia cũ