
lời, "Chàng cẩn
thận."
Tam Lang càng không lưu tình,
vốn định giữ người sống căn bản liền từ bỏ, toàn bộ giết sạch xong, hắn lo lắng
vén rèm xe... Chỉ Hạnh thật mạnh thở ra, mỉm cười với hắn.
Ám vệ bên cạnh lặng yên không
lên tiếng, trong lòng lại reo hò ầm ĩ. Phùng tri huyện lang tuyệt không phải
người lương thiện, nhiều người đều biết rõ. Ai biết không phải người một nhà,
không vào chung cửa. Phùng phu nhân mềm mại yếu ớt này càng hung tàn a! Xa phu
kia còn có nửa hơi tàn, tên dính trên vách núi đá kia đã vỡ xương mềm gân, tốn
rất nhiều sức lực mới kéo xuống được... Cột sống, xương cổ, từng khúc đứt lìa,
chết đến không thể chết nữa.
Quay đầu nhìn xem nửa xe ngựa
bị sụp... Đây là một cảnh tượng bạo lực đến dường nào.
"Bọn họ không sao
chứ?" Chỉ Hạnh có chút lo lắng hỏi, "Ta liền đá một cước, nên... không
trở ngại gì lớn chứ?"
Tam Lang liếc các ám vệ một
cái, tiếp lời, "Không sao, ngất đi mà thôi. Chỉ là được mang xuống dưới
thẩm... Xa phu cùng xe ngựa là ai an bài? Tra kĩ càng."
Các ám vệ rất tự giác nuốt
lời muốn nói vào bụng, lửa giận dưới đáy lòng cũng tăng mạnh. Mã cha n, thiếu
chút nữa liền mang tiếng xấu... mã phu này là tước nhi vệ Lạc Dương an bài, rốt
cuộc là xảy ra vấn đề ở khâu nào, đương nhiên phải tra, tỉ mỉ tra!
May là phu nhân để lại cho
ngươi chút hơi tàn. Các ám vệ cười dữ tợn bẻ bẻ tay, trói người đánh xe kia
giống như cái bánh chưng, trong miệng còn nhét kĩ, cắn lưỡi tự sát gì đó, nghĩ
cũng đừng nghĩ. Trong sạch của chúng lão tử đều ở trên người ngươi đó!
Tam Lang mặt lạnh, xé mở phần
cửa xe chưa bị hủy nhưng có chút mắc kẹt, cẩn thận ôm Chỉ Hạnh.
"... Ta không bảo vệ tốt
cho nàng." Hắn rất tự trách.
"Ách, kỳ thật, mặc dù
không dám cho chàng thêm loạn, nhưng bản lĩnh bảo vệ mình ta vẫn có chút."
Chỉ Hạnh thật cẩn thận nói, nàng muốn quay đầu nhìn hai người bị nàng đá xem
thế nào, Tam Lang lại ôm nàng vào lòng, không cho nàng nhìn.
Kỳ thật hắn cũng không rõ
mình đang suy nghĩ cái gì, thậm chí không biết vì sao có chút tức giận cùng sợ
hãi. Võ nghệ của Chỉ Hạnh so với hắn nghĩ còn cao cường hơn, chỉ là không tự biết
mà thôi.
Hắn không muốn Hạnh nhi biết
điều này.
Có lẽ, hắn là sợ hãi. Hắn sợ
Hạnh nhi cũng kế thừa tính tình kiên cường quyết liệt Phó thị, hắn sợ Hạnh nhi
biết rõ kỳ thật không cần có hắn.
"... Rất nguy hiểm, sau
này vẫn là ta đi một mình đi." Cuối cùng hắn cũng chỉ cúi đầu nói như vậy.
Chỉ Hạnh biến sắc, nàng thấy
ủy khuất. Rõ ràng ta vẫn ngoan ngoãn, một chút loạn cũng không có, vì cái gì?!
"Chàng rõ ràng đã đáứng
ta, chết cũng mang ta cùng chết!" Nàng hiếm khi cao giọng tức giận.
Như là trái tim bị cào một
chút, vừa chua xót vừa đau lại thoải mái.
Lặng yên đến Chỉ Hạnh sắp
phát điên, Tam Lang cuối cùng nhẹ nhàng ừ một tiếng, "... Được, ta vĩnh
viễn đều dẫn nàng theo."
Liền như lời Tam Lang đã hứa,
hắn vẫn dẫn theo Chỉ Hạnh, đến nơi nào đó chấp hành chức trách khâm sai Ngự Sử.
Trước khi mùa thu đến gần, hoàng thân quốc thích cùng đại thần Tam Lang tự mình
giám trảm đã có chín mươi chín người, xét nhà vô số.
Cũng bởi vậy thu được một
danh hiệu "Lãnh Diêm La Xích Luyện Xà", triều thần gặp phải hắn không
khỏi biến sắc vòng đi.
Đương nhiên, cũng bị tấu lung
tung, đủ để đè sụp ngự án. Chiếu tội danh liệt kê trên đó, cũng đủ cho hắn bị
tru cửu tộc mười lần.
Nhưng hắn không thèm để ý.
Vì bố trí một ngày này, hoàng
thượng giả điên giả ngốc đến bây giờ, nghĩ cách mở rộng con đường tình báo, mới
có thể một kích sấm sét nhanh chóng nhổ bỏ họa ngoại thích lúc này đang khẩn
cấp nhất, gần như sắp thành hình.
Chém đầu rất đơn giản, nhưng
sau khi chém xong tuyển người hiền thay thế, phi thường không đ hoàng đế kéo
dài bao nhiêu năm, lúc này mới bố trí xong hơn nữa phải chấp hành cho đến cùng.
Hậu danh "bạo khốc" (hung bạo, tàn khốc) này, tuyệt đối là phải ngồi
rồi. Cuối cùng cũng tìm được chút chuyện cho sử quan đời sau làm. Nếu không vị
"bề tôi gian nịnh" như hắn này, thật sự là không có gì để viết.
Phiên
ngoại thất tịch
Thất tịch (7/7 AL), ngày Ngưu
Lang Chức Nữ gặp gỡ, nữ nhân thịnh hành cầu Khất Xảo tiết (tiết khéo tay, các cô gái cổ
đại trong ngày này thường cầu cho mình khéo tay như Chức Nữ).
Nhưng từ khi Chỉ Hạnh năm
tuổi, đã không qua cái gì Khất Xảo tiết... Phải nói, đời đời Phó thị đích
truyền một ngày này, không biết thất tịch, không qua Khất Xảo.
Bởi vì ngày này, là ngày giỗ
của Phó thị thái tổ nãi nãi.
Viết xong thư tuyệt mệnh, Phó
thị đã biết mình không sống được bao lâu, không nghĩ tới ngày cuối là Thất
Tịch, bà dùng khí lực cuối cùng đập vỡ một cái vòng tay bàn long, rơi lệ đầy
mặt cười như điên mà
Theo di mệnh, Phó thị không
bày linh vị, bàn thờ chỉ bày cái vòng bàn long kia. Bảo thạch vốn làm mắt rồng
đã bị đập vỡ, chỉ có hốc mắt trống trơn.
Ánh lửa chợt lóe, Chỉ Hạnh
đốt nhang dây, sương khói lượn lờ.
Nàng không muốn Tam Lang đến
tế... Nàng chung quy sợ thấy cảnh thương tình, gợi lên ẩn ưu chôn sâu trong
lòng.
Tam Lang luôn kinh ngạc than
nàng cái gì cũng biết một chút, ngh