Insane
Thâm Viện Nguyệt

Thâm Viện Nguyệt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324243

Bình chọn: 9.5.00/10/424 lượt.

ĩ đến thái tổ nãi nãi tựa như người trời...

Trên thực tế, thật sự từ thái tổ nãi nãi truyền xuống, kỳ thật chỉ là võ nghệ,

y độc, cùng binh pháp mà thôi.

Cái khác, đều là mấy trăm năm

Phó thị đích truyền từng chút tích lũy bổ sung... Vạn vạn không thể làm suy sụp

uy danh của thái tổ nãi nãi.

Nhưng mà, chân chính kinh thế

tuyệt diễm, lại theo thái tổ nãi nãi mất đi, đó là phép thần thông biết chuyện

năm trăm năm trước năm trăm năm sau của bà.

Nếu không phải Phó thị thần

cơ diệu toán, Mộ Dung Xung sao có thể đăng đại vị?

Uy hoàng đế tự cho là có thể

lau sạch tất cả, ngay cả tên Phó thị cũng có thể mất dấu trong sử sách. Thậm

chí Phó vương phi Yến vương sắc phong trước khi đăng cơ cũng có thể không thừa

nhận...

Nhưng Phó thị đích truyền các

nàng mẹ con tương truyền đều biết, nhớ thật rõ ràng.

Ngay ngày Uy hoàng đế đăng

cơ, Phó vương phi đang có mang, lại ngưng trọng nói cho Uy hoàng đế, bởi vì

nghịch thiên, hoàng vận đã sửa, bà không còn biết trước tương lai được nữa.

Ngày hôm sau, Uy hoàng đế mặt

không chút thay đổi báo với Phó thị, phong bà làm quý phi, hậu vị có một người

khác. Ngỡ ngàng vuốt ve vòng bàn long chỉ hoàng hậu mới có thể đeo, Phó thị

nhìn Uy hoàng đế, nhưng hắn không dám nhìn vào mắt bà.

Phó thị rất nhanh khôi phục

trấn tĩnh, chỉ nói cần tĩnh tâm suy nghĩ một chút. Uy hoàng đế đi rồi, bà chỉ

kịp đốt hủy tất cả bản viết tay trong tẩm cung, huyết thư bà tuyệt vọng trào

phúng chất vấn, "Cả đời cả kiếp chỉ hai người?", liền lặng yên rời

cung.

Mười mấy năm sống nương tựa

lẫn nhau, trong chiến loạn như trước kiên trì cưới bà làm vương phi, son sắt

thề non hẹn biển... Những tình cảm này, khi hắn đi lên đế vị, bà không còn giá

trị lợi dụng, liền không còn sót lại chút gì.

Phó thị sinh ra một nữ nhi...

Nếu bà nguyện nhịn, nữ nhi này hẳn là trưởng công chúa. Nhưng bà không muốn

nhịn, không chịu nhịn, cho nên bà đi đến Đại Lý, tự xưng quả phụ, đặt mua sản nghiệp

to lớn, để nữ nhi của bà có cuộc sống như công chúa.

Nghe nói, thái tổ nãi nãi bộ

dạng rất đẹp. Khi mất đã bốn mươi sáu, nam tử luyến mộ bà nước mắt khóc tràn

thành. Nhưng bà từ khi rời cung chưa từng có ý niệm tái giá trong đầu, từng

châm chọc nói, "Nam tử bạc hạnh, đương nhiên không chiếm được mới là tốt

nhất...ới tay, liền thành cám bã, làm gì tự tìm không vui?”

Nhưng phần đời còn lại của

bà, cũng không có ngày nào vui vẻ.

Vuốt ve bụng mình, Chỉ Hạnh

biết, thai này là nữ nhi, đời tiếp theo của Phó thị đích truyền. Mỗi đời Phó

thị đích truyền, Vào ngày tế bái thái tổ nãi nãi, ai cũng khóc rống thất thanh,

nàng cũng không ngừng được lệ rơi.

Khóc thái tổ nãi nãi, khóc

huyết lệ các đời đích truyền, khóc nữ tử yếu ớt, người tiến lên thời đại nữ tử,

cũng là một nữ nhân học cứu thiên nhân, kinh tài tuyệt thế, nhưng lại bị kẻ

vong ân phụ nghĩa hoàn toàn gạt bỏ bà trong sử sách.

"... Đứa nhỏ, con phải

nhớ." Vỗ về bụng, Chỉ Hạnh nhẹ nhàng nói, "Thái tổ nãi nãi họ Phó,

tên một chữ Tịnh, tự Ngọc Toái (ngọc nát)...”

Thà làm ngọc nát, không làm

ngói lành.

Tự tay đem vòng bàn long

không có con mắt thu vào hộp khóa kỹ. Nàng chỉ nguyện nghĩ đây là di vật của

thái tổ nãi nãi, không muốn nghĩ là ai đưa... Suy nghĩ nhiều khó tránh xúc động

cầm ra tiệm trang sức nấu chảy làm miếng lót chân.

Buồn bã ỉu xìu rời khỏi từ

đường, phát hiện Tam Lang đang chờ trong sân. Đêm khuya đường tối, sương đêm

theo tóc dài chưa buộc nhỏ xuống, không biết đã đứng bao lâu.

Nàng miễn cưỡng cười cưi, lại

không có bao nhiêu tâm tình trấn an hắn, chỉ cúi đầu đi, Tam Lang qua đỡ, nàng

lại theo bản năng tránh một chút.

Nam tử trên đời đều bạc hạnh.

Thất tịch hàng năm, Hạnh Nhi

đều buồn bực vài ngày. Hắn không phải không biết nguyên do, nhưng cảm thấy mình

thật sự rất vô tội. Nếu đào mộ Uy hoàng đế có thể làm cho tâm tình của Hạnh nhi

tốt một chút, nói thật, hắn thực cân nhắc phân phó mấy người chuyên làm việc

này đi làm...

Hắn thực kiên trì nắm tay Chỉ

Hạnh, cẩn thận đỡ. Đứa nhỏ chờ đợi đã lâu... Đối với hắn mà nói là nam hay nữ

cũng không quan trọng... Chỉ cần mẹ con khỏe mạnh bình an là tốt rồi.

Nhưng Chỉ Hạnh chỉ trơ ra, hờ

hững để hắn đỡ, ánh mắt sưng đỏ đáng thương.

Thái tổ Uy hoàng đế a... Ngài

đã mất mấy trăm năm, vì sao còn di hoạ đến ngày nay... Liên luỵ huyền ngoại tôn

tế xui xẻo của ông chứ?

"Hạnh Nhi, ta không phải

họ Mộ Dung." Nếu câu này còn không có hiệu quả, hắn quyết định ngày mai

cáo lão, cùng cái hoàng đế họ Mộ Dung kia tuyệt giao.

... Tuy rằng hắn còn chưa đến

ba mươi. Nhưng hiện tại hắn cảm thấy thiên hạ xã tắc cũng chưa quan trọng bằng

đứa nhỏ cùng nương đứa nhỏ

Chỉ Hạnh phản ứng chậm một

nhịp mới nghe hiểu, rốt cục nín khóc mà cười. Một câu cũng cong cong vòng vòng

bao nhiêu hàm ý. Uyển chuyển kháng nghị hắn bị giận chó mắng mèo thật sự đáng

thương, cùng Phó thị có cừu oán là Mộ Dung hoàng gia, hắn một chút cũng không

liên quan, lại càng không học diễn xuất như vậy.

Nàng là Phó thị đích truyền

bình thường nhất, nhưng nói không chừng người ngốc có phúc của người ngốc.

"Là ta k