Than Đen Hoàng Hậu

Than Đen Hoàng Hậu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322764

Bình chọn: 8.5.00/10/276 lượt.

t lấy mái tóc nàng rồi kéo

mạnh.

“Ui

da!” Nàng nhíu mày nhăn mặt, cả người bị kéo tiến vào trong lòng hắn.

“Buông

tay!” Nàng hoàn toàn phát hỏa, giang hai tay chỉ muốn vẽ hoa lên mặt hắn.

“Vi

Vi.” Hạ Hầu Dận đột nhiên kêu tên nàng vô cùng thân thiết.

Bàn

tay đang vươn ra dừng lại, nội tâm Giang Sơ Vi hung hăng nhảy dựng lên một

cái. Nàng kinh ngạc ngước

mắt lên nhìn khuôn mặt tuấn tú phía trên, mà hắn lại đang lộ ra nét tươi cười

với nàng.

“Người

nhà ngươi gọi ngươi như vậy sao?” bàn tay ấm áp khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn,

phản ứng của nàng cho hắn biết hắn đoán đúng rồi, cánh môi đẹp nhếch lên, hắn

lại cố ý kêu một lần nữa, “Vi Vi.”

Hắn

muốn nhìn xem nàng sẽ có phản ứng gì, nhất định là sẽ tức giận không cho phép

hắn kêu nàng như vậy.

Giang

Sơ Vi lẳng lặng nhìn hắn, nàng đã lâu không được nghe ai gọi hai chữ này, từ

sau khi ba mẹ qua đời, nàng không hề nghe qua.

Chỉ

là một cách xưng hô mà thôi, lúc ấy nàng cũng không cảm thấy nó đại diện cho

cái gì. Nhưng từ khi đi vào nơi

này, nàng chỉ còn một thân một mình, thân nhân bằng hữu cũng không có ai, nàng

chỉ có thể dựa vào chính mình mà phấn đấu. Không

phải nàng không sợ hãi, mà chính là vì nàng quá kiên cường, cũng đã có thói

quen một mình đương đầu chống chọi mọi việc từ ngày trước, nàng không biết là

sẽ còn có cái gì trong tương lai.

Nàng

là Giang Sơ Vi, một Giang Sơ Vi dũng cảm độc lập.

Nhưng

hiện tại, nghe thấy cách xưng hô quen thuộc, nàng mới giật mình nhận thấy thì

ra mình cô đơn biết bao, nàng rất muốn gặp lại ba mẹ, cực kỳ nhớ thương đứa em

trai ngu ngốc kia, lại càng muốn gặp lại cô bạn tốt thân tình như tỷ muội của

mình. Nhưng bọn họ không có ở đây, chỉ còn một mình nàng.



đây, nàng chỉ có chính mình...

Nước

mắt nóng hổi chậm rãi tích tụ trong hốc mắt, lúc này, nàng không còn kiên cường

được nữa.

Tươi

cười trên mặt Hạ Hầu Dận biến mất, nước mắt của nàng làm cho hắn kinh ngạc, hắn

không nghĩ rằng nàng sẽ khóc, hắn chưa từng nghĩ rằng nàng sẽ rơi lệ trước mặt

hắn.

Chẳng

phải là nàng nên tức giận sao? Đáng lẽ ra nàng nên giương nanh múa vuốt,

tức giận đến muốn xé xác hắn, phải như vậy mới đúng. Nhưng

nàng lại khóc.

Hắn

không muốn làm nàng khóc, chỉ vì gọi theo cách mà người nhà nàng thường thân

mật gọi nàng, nàng lại thương tâm rơi lệ, nước mắt tích tụ rơi trên tay hắn,

làm cho hắn trở tay không kịp.



nàng không hề phát ra tiếng, chỉ lẳng lặng để nước mắt rơi xuống, loại rơi lệ

không tiếng động này càng khiến cho người khác cảm thấy đau lòng.

Hạ

Hầu Dận mềm lòng, cũng đột nhiên hiểu ra, nàng không phải thực sự mạnh mẽ, mà

nàng cũng có lúc cô đơn tịch mịch, thậm chí, nàng so với bất kỳ ai khác đều cô

đơn hơn rất nhiều, so với bất kỳ ai khác đều sợ đơn độc hơn rất nhiều, bởi vì,

ở nơi này nàng chỉ có một mình.

Ngực

ẩn ẩn buồn đau, giống như bị ai đó cầm lấy mà xoay vặn, nước mắt nóng hổi của

nàng như ngấm vào trong tim hắn, hắn phát hiện mình không thích nhìn thấy nàng

khóc, hoàn toàn không thích tí nào.

Là do

áy náy chăng? Nàng như vậy làm cho người ta không thể ngồi yên không để ý

đến......

Hạ

Hầu Dận nhẹ thở dài trong lòng, cúi đầu khẽ hôn mắt nàng, hôn lên giọt nước mắt

mặn chát, cuối cùng bắt lấy cánh môi mềm mại.

Nàng

không có phản kháng, môi dưới bị hắn ôn nhu cắn mút làm nàng cảm nhận được độ

ấm của môi hắn, nhẹ nhàng mà yêu thương an ủi nàng.

Mắt

lệ ướt mi run rẩy, nàng biết, khi hắn hôn nàng, nàng nên đá thẳng một cước vào

phần trí mạng của hắn, rồi sau đó hung hăng giáo huấn hắn một chút, nhưng nàng

không nhúc nhích được.

Cử

chỉ ấm áp như vậy làm lòng nàng xúc động, nàng tham lam muốn càng nhiều hơn

nữa, nàng muốn bắt trụ cái cảm giác ấm áp này, dù chỉ một khắc cũng tốt rồi, ít

nhất cũng có thể làm cho nàng cảm thấy hiện tại mình không còn cô đơn.

Nàng

vươn tay ôm lấy cổ hắn, há mồm hôn lại hắn, đầu lưỡi nóng bỏng tham lam tiến

nhập vào trong miệng hắn, giống như một ngọn lửa đẹp đẽ quấn quanh khiêu khích

lưỡi hắn.

Không

ngờ nàng lại đột nhiên hôn hắn, Hạ Hầu Dận ngây ngốc, nhưng lập tức lại bị đầu

lưỡi trơn trượt của nàng đánh bay mất thần trí, nàng liếm môi hắn từng chút

một, cái lưỡi xinh đẹp từ từ ăn hết hơi thở của hắn, mới trong nháy mắt ngắn

ngủn, dục vọng của hắn đã bị khơi dậy bừng bừng.

Miệng

này không phải lần đầu hắn hôn, thân hình gần sát hắn cũng rất quen thuộc,

nhưng hắn biết chúng không hề giống như trước kia. Nàng

không phải là Tô Tú Dung, Tô Tú Dung sẽ hôn không như vậy, Tô Tú Dung lại càng

không dụ hoặc hắn như vậy. Nàng là Giang Sơ Vi, một Giang Sơ Vi có thể

hoàn toàn gợi lên dục hỏa của hắn.

Con

ngươi đen vì tình dục mà nóng cháy, hắn bắt lấy chiếc lưỡi mềm mại đang khiêu

khích hắn, cuồng dã cắn nuốt nàng, liếm sâu vào trong cái miệng nhỏ nhắn ngọt

ngào, hung hăng hôn cánh môi nàng.

Bàn

tay nâng mông tròn lên, hắn đem nàng hướng lên phía trên, dục vọng nam tính đã

sớm cương lên để ở nơi mềm mại của nàng, chỉ cách một lần áo mỏng ướt đẫm.

Cảm

nhận được lửa nóng dục vọng của hắn, hạ thân Giang Sơ Vi cảm thấy một trận


80s toys - Atari. I still have