
t cũng thuộc loại nhan sắc bắt mắt.
Kỳ
quái, rõ ràng nhiều phi tử như vậy, Hạ Hầu Dận cũng không có tiết chế, sao đến
một tiểu hài tử cũng không có?
Xem
ra là nhìn được nhưng không dùng được, có khi chỉ sau một phút thì liền phóng
tiết, ha ha…
Giang
Sơ Vi oán thầm trong lòng, ánh mắt lại ngắm về phía nam nhân đang luyện võ, hắn
chỉ mặc quần, lộ ra nửa người trên rắn chắc tinh tráng, dưới ngực là bụng sáu
múi tuyệt đẹp, tay hắn cầm cung, kéo dây cung, cánh tay lập tức phô bày đường
cong xinh đẹp, mồ hôi che kín làn da bóng loáng, dưới ánh mặt trời tỏa ra sáng
bóng mê người.
Khoe
mẽ!
Giang
Sơ Vi cong môi khinh thường, nhìn mũi tên nhọn bắn ra trúng ngay giữa hồng
tâm. Thanh phi lập tức hoan hô,
mà nàng ở đình tránh nắng thì lại yên tĩnh không một tiếng động.
Nàng
đang nóng muốn chết đây nè! Trời đổ nắng gắt, tên kia muốn luyệt bắn tên là
chuyện của hắn, sao còn kêu nàng ở bên cạnh xem? Nàng cũng đủ đen rồi, sao lại
còn phải phơi nắng nữa?
Còn
nữa, cũng đã có một đống đại mỹ nhân hương sắc vẹn toàn vì hắn mà hoan hô vỗ
tay, còn cần khối than đen như nàng vào giúp vui nữa à?
Điên…
nàng muốn đi ngủ!
Giang
Sơ Vi chống đỡ không nổi nữa, nàng muốn đi ngủ, nàng muốn giường của nàng.
Cảm
nhận được oán niệm phóng tới từ đình tránh nắng, Hạ Hầu Dận sung sướng nhếch
miệng, kéo căng dây cung, buông đầu ngón tay, mũi tên nhọn bắn ra xẻ đôi mũi
tên đang cắm trên hồng tâm thành hai nửa.
Nghe
được tiếng vỗ tay của Thanh phi, sắc mặt hắn không đổi, tiếp nhận mũi tên Vĩnh
Phúc đưa qua, lại kéo cung bắn tiếp.
Đây
là thói quen của hắn, thân là quân vương, ngoài chuyện học văn, hắn cũng không
thể bỏ qua môn võ nghệ. Quốc cữu thân là đại
tướng quân đã tự tay chỉ đạo hắn, dưới yêu cầu nghiêm khắc của quốc cữu, hắn có
một thân võ nghệ cực tốt, cũng biết rằng cường thân kiện thể là một điều rất
trọng yếu.
Mỗi
ngày, hắn cố định tập ở võ tràng một canh giờ, có khi bắn tên, có khi lại cùng
thị vệ trong cung đánh nhau, hắn không cho bọn chúng nương tay, hắn muốn thắng
lợi tuyệt đối.
Bắn
xong mũi tên cuối cùng, Vĩnh Phúc tiếp nhận cung trên tay hắn, Thanh phi lập
tức tiến lên, cầm khăn sạch giúp hắn lau mồ hôi.
“Hoàng
Thượng, người vất vả rồi.” Nàng ôn nhu nói, trong mắt không chút nào che giấu
vẻ ái mộ, vị quân vương tuấn mỹ này hoàn toàn bắt được lòng của nàng. Mà từ
khi tiến cung, nàng cũng được Hoàng Thượng sủng ái, chỉ trong một năm ngắn ngủi
nàng đã từ tài nhân trở thành Thanh quý phi, nàng tin tưởng qua một thời gian
nữa thôi, vị trí hoàng hậu nhất định là của nàng.
Về
phần Tô Tú Dung, nàng hoàn toàn không để trong mắt. Tuy
rằng gần đây Hoàng Thượng đều ở Phượng Nghi cung, nhưng nàng nghĩ đó nhất định
là có liên quan tới Thái Hậu. Ngày
nào đó thái hậu mất, hoàng hậu căn bản không thể gây uy hiếp nào, nữ nhân xấu
xí nhát gan vô dụng kia sao có thể so với nàng được?
Hạ
Hầu Dận cười với Thanh phi một chút, đối với cung phi hắn đều nở nụ cười vui
vẻ, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt của hắn, hắn đều có thể tỏ ra ôn nhu.
“Hoàng
Thượng, tối nay có muốn đến Thanh Linh cung dùng bữa không? Thanh nhi tự tay
làm vân chân hãm nhi mà Hoàng Thượng thích ăn nhất cùng với bách hoa nhưỡng mà
Hoàng Thượng thích uống.” Thanh phi nở nụ cười yếu ớt xinh đẹp, Hoàng Thượng đã
từng sủng ái nói rằng hắn yêu nhất nụ cười của nàng, chỉ cần nhìn thấy nàng
cười với hắn, nàng nói gì hắn cũng đều đáp ứng.
Hạ
Hầu Dận không trả lời, tâm tư của hắn đã sớm chuyển đến đình tránh nắng, nâng
mắt nhìn qua hướng đó, hắn thấy hoàng hậu của hắn xoay gáy về phía hắn, hoàn
toàn không có một tia phản ứng.
Chú ý
thấy tầm mắt Hoàng Thượng, Hạ Hỉ, Xuân Hỉ cả kinh, các nàng cùng nhìn về phía
chủ tử, Giang Sơ Vi vẫn đang chu môi ngủ say như chết.
Hạ
Hầu Dận từ từ nheo con ngươi đen lại, hắn đẩy tay Thanh phi ra, bước về hướng
đình nghỉ mát.
“Hoàng
Thượng?” Thanh phi sửng sốt, đây là lần đầu tiên nàng bị Hoàng Thượng lạnh nhạt
như thế, hơn nữa còn là vì Tô Tú Dung, điều này sao có thể?
Nhìn
thấy Hoàng Thượng đi tới, Hạ Hỉ khẩn trương, “Nương nương! Nương nương ngài mau
tỉnh lại!” Làm sao bây giờ? Hoàng thượng tới rồi!
“Hả...”
Giang Sơ Vi miễn cưỡng mở mắt ra, vẫn chưa thanh tỉnh, mồm miệng triền miên.
“Gì...”
Nàng
mơ mơ hồ hồ nhìn Hạ Hỉ, nhưng mặt Hạ Hỉ lại đột nhiên nhoáng lên một cái, cả
người nàng bay lên không.
“A
--” Nàng nháy mắt bừng tỉnh, sợ ngã xuống, nàng vội vàng vươn tay bắt lấy bả
vai nam nhân, cơ thể nóng nực ẩm ướt khiến nàng muốn rút tay về, nhưng lại sợ
ngã xuống nên không dám.
Giờ
phút này, nàng đang ngồi trên cánh tay phải của nam nhân, Hạ Hầu Dận đem nàng ôm
lấy, con ngươi đen hẹp dài tà khí nhìn thẳng mắt nàng.
“Hạ...”
Nàng tức giận đến muốn mắng người – xuýt nữa…xuýt nữa thì nàng đã thốt ra, “Hù
chết nô tì, Hoàng Thượng.”
May
mà nàng vẫn còn nhớ rõ nơi này là chỗ nào, Giang Sơ Vi vội vàng đem câu mắng sắp
thốt khỏi miệng đổi thành tươi cười e lệ, có trời mới biết nàng muốn bóp chết
hắn đến cỡ nào!
“Có
nhìn thấy trẫm bắn tên chứ?” Hạ Hầu Dận cười với