
ời đi,
nàng vĩnh viễn cũng đừng mơ tưởng thoát khỏi hoàng cung này!
Chọc
được đến lửa giận của hắn, Giang Sơ Vi khẽ cong khóe môi, biết lời của mình làm
hắn tức giận.
Nàng
chính là cố ý đó, bộ hắn tưởng rằng hắn có thể nắm nàng trong tay sao? Cho dù
thân thể khát khao hắn, nhưng lòng của nàng vẫn là của nàng, hắn vĩnh viễn cũng
đừng nghĩ rằng sẽ trói buộc được nàng!
Nàng
cắn môi hắn, làm hắn càng mạnh mẽ chiếm hữu, nàng mỉm cười, trong lòng có đắc ý
có kiêu ngạo, có thể trêu chọc đến cảm xúc của hắn, bảo nàng sao không khoái
chí?
Bản
thân là một cô gái hiện đại, nàng sao mà không biết nam nhân kiêu ngạo này đang
tức cái gì? Chẳng phải đó chính là lòng tự tôn nam nhân bị vùi dập, nghĩ là hễ
có được thân thể nàng liền có được nàng sao?
Hừ!
Hắn nghĩ hay ghê!
Nàng,
Giang Sơ Vi, vĩnh viễn sẽ không thuộc về hắn!
*
Trong
ngự thư phòng, hai bên được dạ minh châu soi sáng, khuôn mặt anh tuấn thường
rất bình tĩnh của Hạ Hầu Dận giờ lại có vẻ lo lắng nhìn đống tấu chương trên
bàn.
Vĩnh
Phúc cầm nến đứng một bên, im lặng không dám hé răng.
Từ
sau khi luyện võ lúc buổi chiều xong, sắc mặt Hoàng Thượng rất khó xem, giống
như ăn phải vài cân thuốc nổ, buổi chiều đã có vài vị đại thần bị Hoàng Thượng
quăng tấu chương răn dạy một chút.
Đây
là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Hoàng Thượng tức giận, từ lúc hắn bắt đầu hầu hạ
Hoàng Thượng, Hoàng Thượng luôn bình tĩnh trầm ổn, giấu giếm cảm xúc, nhưng hôm
nay ngài lại thật khác thường.
Vĩnh
Phúc cố gắng nghĩ xem hôm nay trên tràng luyện võ đã phát sinh chuyện gì?
Hắn
nhớ rõ Hoàng Thượng vẫn bắn tên như mọi lần, lệnh cho hoàng hậu hầu ở một bên,
hoàng hậu lại chui vào trú trong đình nghỉ mát, trên tay cầm quyển sách.
Sau
đó Thanh phi cầu kiến, Hoàng Thượng cho phép, Thanh phi ôn nhu đẹp như thiên
tiên tiến sát vào lòng Hoàng Thượng, nói nàng nhớ Hoàng Thượng, Hoàng Thượng
cũng nói ngài rất nhớ Thanh phi.
Hắn
thấy hai người thật nồng tình mật ý, Hoàng Thượng cũng cười thật sự vui vẻ, hết
thảy đều thực bình thường nha. Nhưng
chỉ một khắc sau, mặt Hoàng Thượng liền trầm xuống.
Hắn
nhớ rõ khi đó... Hoàng Thượng giống như nhìn về phía đình nghỉ mát, mà hoàng
hậu lại rất chăm chú xem sách, sau đó sắc mặt Hoàng Thượng trở nên rất khó
nhìn.
Nghĩ
đến đó, có vẻ như nguyên nhân có liên quan đến hoàng hậu, nhưng hoàng hậu có
làm cái gì sao? Nàng cũng không có hành động tranh giành tình nhân cùng Thanh
phi để khiến cho Hoàng Thượng phiền lòng – trước kia từng có quý phi tranh chấp
trước mặt Hoàng Thượng, chọc Hoàng Thượng giận dữ, ngài tức giận đến nỗi đem
hai quý phi giáng xuống làm tài tử, từ đó về sau, không có cung phi nào dám
khắc khẩu ở trước mặt Hoàng thượng.
Nghĩ
tới nghĩ lui, Vĩnh Phúc vẫn nghĩ không ra nguyên nhân ở đâu.
Bộp!
Hạ
Hầu Dận đột nhiên ném mạnh bút lông sói trong tay, Vĩnh Phúc trong lòng hoảng
sợ, run rẩy mở miệng.
“Hoàng…Hoàng
Thượng, ngài có khỏe không?”
“Không
có việc gì.” Hạ Hầu Dận phiền chán khoát tay áo, chau mày, dựa vào lưng ghế
phiền muộn nhắm mắt lại.
Hai
mắt vừa nhắm đã nghĩ đến chuyện buổi chiều lúc đang luyện võ, tâm tình của hắn
lại càng tồi tệ.
Hắn
đem Thanh phi ôm vào trong ngực, dưới sự năn nỉ của nàng, đáp ứng nàng sẽ tới
Thanh Linh cung dùng bữa. Nghe hắn nói vậy, Thanh
phi cười đến càng ôn nhu, không có nam nhân nào không động tâm vì nụ cười của
nàng.
Thanh
phi thanh lệ, khí chất thoát tục, cầm kỳ thư họa không gì không biết, cá tính
ôn nhu lại hiểu đạo lý, hiển nhiên là được hắn sủng ái; nếu không phải bởi vì
Tô Tú Dung, hắn sẽ phong Thanh phi làm Hậu.
Thanh
phi là người hắn yêu thích, nữ nhân xinh đẹp như vậy nam nhân nào lại không
thích? So với nữ nhân nào đó không biết tốt xấu, Thanh phi đáng yêu cực kỳ, nếu
không phải do mệnh lệnh của hắn, nữ nhân kinh khủng kia căn bản không muốn xuất
hiện tại nơi luyện võ.
Hắn
ngắm về phía đình, đã thấy nữ nhân chỉ vì mệnh lệnh của hắn mà tâm không cam
lòng không muốn đi vào sân luyện võ đang chuyên tâm đọc sách, làm như không
thấy việc hắn thân mật cùng Thanh phi, rất nhàn hạ uống trà, ăn điểm tâm, đọc
sách, Xuân Hỉ đứng ở một bên giúp nàng quạt gió lau mồ hôi, nàng còn có thể mỉm
cười với Xuân Hỉ, chỉ riêng không nhìn hắn.
Trong
lòng bỗng nảy lên một cảm xúc không biết diễn tả làm sao, Hạ Hầu Dận chỉ cảm
thấy trong nháy mắt đó hắn có cảm giác thực khó chịu.
Hắn
đi về phía đình nghỉ, nghiêm mặt nói với nàng, buổi tối hắn không cùng nàng
dùng bữa, hắn sẽ tới Thanh Linh cung.
“A,
được.” Giang Sơ Vi gật đầu, ngay cả liếc hắn một cái cũng không, chỉ nhìn chằm
chằm sách trên tay, không có thêm phản ứng gì.
Cứ
như vậy mà thôi? Không tranh thủ tình cảm, không sợ hãi, không thất vọng, giống
như hắn đối với nàng không có chút giá trị nào...
Nhận
thức này làm cho cảm xúc Hạ Hầu Dận toàn bộ trở nên tồi tệ, hơn một tháng qua,
hắn chuyên sủng nàng, cho dù nàng khóc lóc om sòm, cho dù nàng trèo lên trên
đầu hắn, hắn lần đầu tiên nuông chiều một nữ nhân đến như thế.
Nuông
chiều nàng là một chuyện rất tự nhiên, nàng rất