
đặc biệt, không bám dính hắn,
cũng không sợ hắn, có lẽ là muốn xác định xem hắn sẽ đối xử với nàng như thế
nào, sau vài lần thử, lá gan người nào đó càng lúc càng lớn, làm việc cũng càng
lúc càng kiêu ngạo, thậm chí dám nổi cơn hung hăng với hắn, luôn bất tuân lườm
hắn, bằng không thì là mở miệng bắt nạt hắn.
Ở
trong mắt nàng, hắn không phải Hoàng Thượng mà chỉ là Hạ Hầu Dận, một Hạ Hầu
Dận làm cho nàng chán ghét, chỉ có ở trên giường nàng mới có thể ngoan ngoãn
nghe lời.
Hạ
Hầu Dận thừa nhận, hắn cảm thấy nàng rất thú vị, nàng làm cho hắn cảm thấy mới
mẻ, mà cũng đã qua hơn một tháng rồi nhưng hứng thú của hắn đối với nàng chỉ có
tăng chứ không giảm, cùng một chỗ với nàng hắn thực vui vẻ.
Hắn
thích nàng, thích điểm đặc biệt của nàng, tựa như nhìn đến một món đồ chơi đáng
ngạc nhiên, nhưng có điều là món đồ chơi này lại xem hắn chả có gì lạ lẫm cả.
Hôm
nay trong lúc luyện võ, hắn lại cảm nhận được điểm ấy.
Nàng
không thèm để ý chuyện thất sủng, cũng không để ý Thanh phi, lại càng không để
ý hắn! Hắn, Hạ Hầu Dận, đối với nàng mà nói không có chút giá trị nào, nàng căn
bản không đem hắn đặt ở trong lòng, nàng...không thích hắn.
Khi
sáng tỏ điểm ấy, ngực hắn thoáng chốc co rút thật nhanh, tức giận đánh vào tâm
hắn, mặc kệ hắn đối xử với nàng tốt như thế nào, nàng vẫn khinh thường chẳng
thèm ngoảnh lại nhìn. Cái nữ nhân đáng ghét kia!
Hắn
tức giận xoay người đi, mà nàng vẫn không có phản ứng gì.
Chỉ
có hắn là để tâm để ý giống hệt như một đứa ngốc, nhưng hắn để ý cái gì đâu
chứ? Hắn chỉ là đang cảm thấy Giang Sơ Vi thú vị mà thôi, chờ thích thú qua đi,
chán ngấy rồi, thì hắn sẽ bỏ rơi nàng.
Chỉ
là một nữ nhân thôi mà, hắn cũng không phải chưa từng có sủng phi, luôn chỉ
hứng thú một thời gian, rồi lại lập tức sủng ái một người khác. Đối với Giang
Sơ Vi lúc này chẳng phải cũng giống như thế sao? Nhưng
vì sao nhìn thấy bộ dáng không thèm để ý của nàng, hắn lại để ý?
Hạ
Hầu Dận không hiểu bởi đây là lần đầu hắn tâm tình không yên như thế này, chỉ
cảm thấy phiền muốn chết, mà người khởi xướng hết thảy những điều này đều là nữ
nhân chết tiệt đó! Hắn bỗng đứng phắt dậy.
“Hoàng
Thượng, phải về Phượng Nghi cung sao?”
“Không,
thông báo cho Phượng Nghi cung trẫm đêm nay không đến, trẫm muốn đến Thanh Linh
cung.” Nếu nàng không thèm để ý, vậy hắn để ý cái gì?
Vì
sao hắn phải để ý nàng? Thanh phi xinh đẹp ôn nhu, so với nữ nhân kia thì tốt
hơn không biết bao nhiêu, chỉ tại hắn đầu váng mắt hoa mới có thể yêu chiều
nàng, yêu chiều cái nữ nhân chẳng biết điều chút nào đối với hắn kia.
Nếu
nàng không yêu thích, được rồi, hắn lập tức thu hồi sủng ái lại. Hừ! Đến lúc đó
nàng cũng đừng có đến khóc lóc với hắn à nha.
Hạ
Hầu Dận cao ngạo đứng thẳng, sải bước rời ngự thư phòng, chuẩn bị đi tới Thanh
Linh cung, về phần nữ nhân Giang Sơ Vi kia...... Hắn không thèm để ý! (Mèo: Are
u sure???)
“Ư...” Một
tiếng than nhẹ đầy áp lực phát ra từ sau màn che giường, lọt ra ngoài gian
phòng mờ tối, Giang Sơ Vi cắn ngón trỏ, mắt nàng lờ mờ, hô hấp đã sớm không
còn ổn định, hai chân mở rộng, một thân thể cao lớn quỳ ở dưới thân
nàng, đầu vùi giữa hai chân nàng, dùng lưỡi ôn nhu tàn sát nơi riêng tư
của nàng.
Nàng
thật không hiểu, nam nhân ở dưới thân đêm nay không phải muốn tiếp giá ở
Thanh Linh cung sao? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở trong phòng
nàng, thừa dịp nàng đang ngủ liền không một tiếng động leo lên giường
của nàng?
Hạ
Hầu Dận cũng không hiểu, rõ ràng hắn đang dùng bữa ở Thanh Linh cung, Thanh
Phi còn đang hầu hạ hắn, tháo thắt lưng cởi áo nhìn hắn chờ đợi.
Hết
thảy đều tốt, nhưng hắn lại cảm thấy không yên lòng.
Thân
thể vô cùng xinh đẹp hấp dẫn đang bày ra trước mắt hắn kia đột nhiên không thể
khơi gợi dục vọng của hắn một chút nào, đối mặt với sự mê hoặc của Thanh
Phi, hắn chỉ cảm thấy lòng yên tĩnh như nước.
Trong
đầu hắn luôn hiện lên một gương mặt bình thường, một chút đẹp cũng
không có, cặp mắt kiêu ngạo kia cũng không có một chút ôn nhu, dáng
người cứng nhắc không quyến rũ, nhưng mà… hắn lại thầm nhớ đến
nàng.
Đúng
là quỷ ám! Hạ Hầu Dận cảm thấy phiền muộn, hắn thử hôn vào môi của Thanh
Phi, nhưng trong đầu óc lại nghĩ đến nụ hôn của nữ nhân kia, khi thì
kịch liệt, khi thì khéo léo đưa đầu lưỡi vào miệng hắn, nhiệt tình hôn
hắn, dễ dàng khơi mào của dục vọng của hắn.
Chết
tiệt!
Hắn
vội vàng rời khỏi đôi môi của Thanh Phi khiến nàng giật mình nhìn hắn,
hắn chỉ có thể nói bây giờ mình có việc, rồi nhanh chóng rời khỏi
Thanh Linh cung.
Đôi
chân hắn như có ý thức riêng của chúng đã đưa hắn đến Phượng Nghi Cung, vẫy
tay cho các cung nữ gác đêm lui đi, hắn bước vào tẩm cung, liền thấy nữ
nhân làm cho tâm tình của hắn không yên đang ngủ một cách ngon lành.
Nàng
dường như không hề bị ảnh hưởng giống hắn, vẫn ăn ngon ngủ yên, khiến
hắn có cảm giác