Than Đen Hoàng Hậu

Than Đen Hoàng Hậu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322521

Bình chọn: 7.00/10/252 lượt.

, lại cúi

đầu nhìn chính mình, ai, nơi này không biết có đu đủ tươi mát để uống hay không

?

“Nương

nương...” Hai tỷ muội nghĩ rằng chủ tử lại buồn bã vì dung mạo của mình, Hạ Hỉ

vội vàng an ủi. “Nương nương, tính tình

ngài ôn nhu, lại biết thi họa thi từ, những cái này tốt hơn nhiều so với nô tỳ

cùng Xuân Hỉ.”

Xuân

Hỉ lập tức gật đầu, “Đúng vậy, hơn nữa tay nương nương lại khéo, không giống

Xuân Hỉ, ngay cả đóa hoa cũng thêu không được...”

Tin

ta đi, bây giờ ta cũng thêu không được.

Giang

Sơ Vi ở trong lòng thầm lặng nói tiếp, thấy hai tỷ muội còn muốn tiếp tục an ủi

nàng, không khỏi buồn cười mở miệng: “Được rồi, tướng mạo ta như vậy là sự thật

không thay đổi được, cũng không có gì để khổ sở cả.”

Nàng

sờ sờ mặt mình, Tô Tú Dung tuy rằng có màu da giống khối than đen, bất quá làn

da vô cùng tốt, vô cùng mịn màng, sờ lên vô cùng mềm mại, đây là thứ duy nhất

làm cho nàng thấy may mắn.

“Từ

hôm nay trở đi, các ngươi chuẩn bị cho ta hạt bo bo, táo đỏ và mộc nhĩ trắng,

làm thành điểm tâm hoặc canh ngọt cũng được.” Thử ăn nhiều thức ăn có công dụng

làm trắng này xem có trắng hơn được chút nào không. Giang Sơ Vi lại cúi đầu

nhìn bộ ngực bằng phẳng.

“Đúng

rồi, cơm thì chuẩn bị cho ta giò heo, chân gà, thêm cá nữa.” Tô Tú Dung rất

gầy, ít nhất phải ăn cho béo một chút, nói không chừng đến lúc đó đường nhựa

bằng phẳng biết đâu sẽ biến thành một hòn núi nhỏ, về phần 34E hoài niệm mà

nàng… quên đi, nàng không thể trông cậy được nữa rồi.

Nếu

đã nhất định phải ở lại cái nơi quỷ quái này, nàng cũng chỉ có thể thích ứng

trong mọi tình cảnh, trước là thử xem làn da đen như cột nhà cháy này có còn

cứu được không, về phần cái khác, về sau nói sau đi!

Hít

sâu một hơi, Giang Sơ Vi nắm chặt tay lại, quyết tâm sẽ vượt qua tháng ngày kế

tiếp của mình ở Thịnh Nguyên vương triều này thật tốt.

*

Thân

là đế vương một quốc gia, Hạ Hầu Dận có tài đức sáng suốt, bảy tuổi hắn đã tiến

nhậm đế vị, mười bốn tuổi chính thức nắm giữ hoàng quyền. Sau khi

hắn thống trị, vương triều Thịnh Nguyên phồn vinh hưng thịnh, cuộc sống nhân

dân giàu có, mà binh lực quốc gia cũng cường hãn, các nước khác muốn dòm ngó

xâm lược cũng không dám mà cũng không dễ dàng xâm phạm.



thể duy trì một quốc gia phồn thịnh, ngoài quy công cho sự thống trị anh minh

của hắn, công thần lớn nhất nên là hoàng thái hậu.

Hắn

đăng cơ lúc tuổi còn nhỏ, nếu không phải do thái hậu gánh vác tất cả, buông rèm

chấp chính ở phía sau, chỉ đạo hắn cách thống trị quốc sự như thế nào, hơn nữa

quốc cữu tay cầm binh quyền trấn áp, chỉ sợ là một số kẻ tiểu nhân đã sớm tác

yêu tác quái, làm sao còn có một quốc gia phồn vinh yên ổn như hôm nay?



sau khi hắn lớn lên, thái hậu không hề tham quyền cố vị chút nào, đem hoàng

quyền giao lại tay hắn, từ đó về sau không hề quản lý chính sự, duy nhất chỉ

dặn dò rằng bà muốn hắn làm một hoàng đế anh minh quyết đoán.

Đối

với mẫu hậu hắn luôn luôn tôn kính, mặc dù có kẻ tung tin vịt nào là họ hàng

bên ngoại tham gia vào chính sự, nào là hắn kiêng kị thế lực của gia tộc thái

hậu cùng binh quyền đang nắm trong tay quốc cữu, nhưng cái ngày mà hoàng quyền

thực sự giao về tay hắn, quốc cữu tuy thân là uy vũ đại tướng quân nhưng đã quỳ

gối trước hắn thề tận trung tận tâm cống hiến, hắn đã biết, hắn hoàn toàn không

cần đề phòng hai vị thân nhân này.

Hắn

thật may mắn khi có thể có mẫu thân hiền đức và cậu tận trung tận tâm như vậy,

bởi vậy đối hai thân nhân này, hắn luôn luôn đối xử tử tế, bọn họ nếu có yêu

cầu gì, chỉ cần là hắn có thể chấp nhận, hắn bình thường sẽ không cự tuyệt.

Bởi

vậy, khi mẫu hậu yêu cầu hắn cưới Tô Tú Dung làm hoàng hậu, hắn không có phản

kháng gì.

Ấn

tượng về Tô Tú Dung với hắn rất mơ hồ, tuy rằng nàng là nữ nhi được cậu thu

dưỡng, nhưng mà cơ hội để hai người gặp mặt nhau không nhiều lắm, nếu ngẫu

nhiên có gặp đi chăng nữa, nàng cũng chỉ cúi đầu.

Lần

đầu tiên thật sự nhìn nàng là ngày đại hỷ thành thân.

Hắn

tuy rằng không hề coi trọng sắc đẹp của nữ nhân, nhưng khi nhìn đến Tô Tú Dung,

hắn vẫn kinh ngạc.

Dáng

vẻ của nàng thực bình thường -- đương nhiên, đây đã là cách nói khách khí. Tóm

lại, sau khi hắn thấy rõ bộ dáng của nàng, liền tắt đèn, bắt đầu đêm động phòng

hoa chúc của hắn.

Sau

đó, hắn đương nhiên sẽ ít đến Phượng Nghi cung...

Không

phải là hắn cố ý vắng vẻ nàng, lúc mới đầu hắn cũng vẫn nghĩ là tân hôn nên vẫn

sẽ ngẫu nhiên đi Phượng Nghi cung. Nhưng hoàng hậu của hắn đối mặt hắn lại

luôn cúi đầu, nói chuyện ôn ôn nhu nhu, nói không được mấy câu thì lại bắt đầu

trầm mặc một trận. Cứ như vậy lâu ngày,

hắn cảm thấy nhàm chán không thú vị, liền càng lúc càng ít đi Phượng Nghi cung.

Hơn

nữa lại có một đám tú nữ tiến cung, hắn tấn phong vài tần phi, cũng sủng hạnh

một ít phi tử, từ đó mà cũng rất tự nhiên quên mất rằng hắn còn có một hoàng

hậu -- chỉ khi nào hoàng thái hậu tới cửa nhắc nhở, hắn mới có thể nhớ tới.

Hạ

Hầu Dận bất đắc dĩ buông tấu chương đang phê duyệt, ngẩng đầu nhìn hoàng thái

hậu ngồi trên trường kỷ trước mặt, “Mẫu h


XtGem Forum catalog