
y như thằng hề.
Cho
nên cả tủ quần áo xinh đẹp tinh xảo làm cho người ta yêu thích không buông tay
này, Giang Sơ Vi đành phải nhịn đau mà bỏ qua không ngó, chỉ chọn một ít quần
áo màu nhạt để mặc, rồi tự tay vẽ mấy kiểu thiết kế -- ở đại học nàng học khoa
thiết kế trang phục, vẽ vài bản thiết kế đối với nàng mà nói không là vấn đề,
sau đó đem mấy bản thiết kế này đưa cho Hạ Hỉ, bảo nàng tìm phường thêu làm.
Hiện
tại trên người nàng mặc chính là quần áo nàng thiết kế, váy màu vàng thanh nhã,
cổ tay áo dùng dây thắt lại thành nơ con bướm đáng yêu, Tô Tú Dung gầy, cho nên
nàng thiết kế kích thước quần áo có lưng áo bó sát, lại chiết eo ngay dưới ngực
đẩy hướng lên trên, làm cho bộ ngực thoạt nhìn không hề phẳng như vậy.
Giang
Sơ Vi nhìn cổ tay áo thêu hoa xinh đẹp, khóe môi khẽ nhếch lên.
Nơi
này kỹ thuật may thêu thật không tồi, phường thêu còn giúp nàng thêu gấu áo cổ
áo, cổ tay áo cùng làn váy đều thêu hoa văn cùng màu, thoạt nhìn tổng thể vô
cùng tao nhã, xinh xắn quý phái. Về
phần mái tóc dài của Tô Tú Dung, nàng vốn đã cầm lấy kéo muốn cắt ngắn, ai ngờ
Hạ Hỉ cùng Xuân Hỉ lại sợ tới mức ngăn cản, nàng thế mới biết nơi này nữ nhân
sau khi cập kê sẽ không cắt tóc, tóc đối với các nàng mà nói có thể quan trọng
hơn so với sinh mạng rất nhiều – cái này quả thực có bệnh à nha, tóc dù cắt đi,
rồi sẽ dài ngay lại có gì quan trọng chứ?
Đối
với sự khóc lóc cầu khẩn của hai tỷ muội, Giang Sơ Vi trực tiếp trừng mắt nhìn
một cái, kéo trên tay răng rắc một tiếng, hai tỷ muội thét chói tai, đem mái
tóc dài cắt đến ngang thắt lưng --
Được
rồi, thấy các nàng khóc đến mắt đỏ mũi hồng, nàng thấy cũng không nên quá đáng
quá, nói sao đi nữa thì nàng hiện tại cũng là Tô Tú Dung, lại là hoàng hậu, nên
là cắt ngắn có vẻ tốt hơn.
Nàng
búi tóc đơn giản -- mẹ khi còn sống là nhà tạo mẫu tóc, nàng đi theo mẹ học
không ít, tóc trên đầu nàng toàn do nàng chỉnh sửa.
Tô Tú
Dung mặt nhỏ thon dài, nàng đem tóc hai bên mặt cắt ngắn, lại tỉa mỏng tóc mái,
bình thường đã đem tóc dài búi nửa, đem những sợi xõa xuống buộc lại, dùng dây
cùng màu với quần áo buộc lại, mép tóc lại dùng trâm nhỏ gài lại, Tô Tú Dung
thoạt nhìn hoàn toàn khác hẳn, tuy rằng tướng mạo vẫn là bình thường, nhưng ít
nhất so với bộ dáng xấu xí trước kia thì tốt hơn nhiều.
“Vậy
nương nương... Hôm nay Hoàng Thượng đến...” Thấy chủ tử trầm mặc không nói, Hạ
Hỉ thật cẩn thận mở miệng, không biết tại sao, nàng cảm thấy chủ tử giống như
không hề cao hứng với việc Hoàng Thượng sắp đến.
Biết
Hạ Hỉ biết xem sắc mặt người, Giang Sơ Vi mỉm cười, trong mắt lóe tinh quang
sắc bén, “Nói với công công, ta đêm nay thân thể không khoẻ, không nên thị
tẩm... Thỉnh Hoàng Thượng tìm phi tử khác dập lửa đi thôi!” Đương nhiên một câu
cuối cùng là không thể trực tiếp nói ra miệng thế được, nhưng nàng tin tưởng
với sự thông minh của Hạ Hỉ sẽ biết nên đáp lời như thế nào.
Hạ Hỉ
đương nhiên hiểu được, một câu cuối cùng của chủ tử làm cho mặt của nàng đỏ
hồng, thấy dáng vẻ kiêu ngạo của chủ tử, tuy rằng cảm thấy chủ tử trở nên kỳ
quái, bất quá chủ tử như vậy làm cho người ta không thể chán ghét được, nàng
cười cười, vâng theo mệnh lệnh chủ tử, “Dạ, Hạ Hỉ đi ngay.”
“Ừm!”
Giang Sơ Vi vừa lòng gật đầu, sau đó nhìn Xuân Hỉ nói: “Xuân Hỉ, ngày hôm qua
em làm hoa quế cao ăn ngon thật.”
“Nương
nương thích sao? Vậy Xuân Hỉ lập tức đi làm ngay, đồng thời sẽ giúp chủ tử nấu
bát canh bạch quả mộc nhĩ.” Xuân Hỉ cười vuốt tóc, xoay người đi chuẩn bị mấy
món điểm tâm chủ tử thích ăn.
Thấy
hai nha đầu đã đi khỏi, Giang Sơ Vi mang trà lên ưu nhàn uống một ngụm, môi
nhếch lên nụ cười khinh thường.
Muốn
nàng thị tẩm?
Phi!
Kêu tên hoàng đế háo sắc kia cút xa một chút đi! Nàng Giang Sơ Vi mặc kệ sống ở
thế giới nào đều có nam nhân quỳ gối mà liếm ngón chân nàng, chỉ cầu có thể có
cơ hội hầu hạ nàng.
Muốn
nàng hầu hạ nam nhân? Hừ! Nằm mơ đi!
“Hoàng
Hậu thân thể không khỏe?” Nghe Vĩnh Phúc báo lại, Hạ Hầu Dận nhíu mày, khuôn
mặt anh tuấn không có một chút lo lắng, chỉ bình thản hỏi: “Đã mời thái y
chưa?”
Vĩnh
Phúc cúi đầu đáp, “Hạ Hỉ nói Hoàng Hậu chỉ bị chút phong hàn, đã tìm thái y kê
thuốc cho Hoàng Hậu dùng, nhưng mà Hoàng Hậu sợ phong hàn trong người ảnh hưởng
long thể Thánh Thượng, có lẽ đêm nay không nên thị tẩm.”
Nhưng
thái độ Hạ Hỉ khi hồi báo có vẻ như đang nói quanh co làm cho hắn cảm thấy có
điểm kỳ quái.
Nhưng
Vĩnh Phúc cũng không nghĩ nhiều, dù sao cũng không có khả năng Hoàng Hậu nương
nương giả bị bệnh cự tuyệt thị tẩm chứ? Xì, chuyện này căn bản không có khả
năng, làm sao có thể có người cự tuyệt việc được Thánh Thượng ân sủng chứ?
Hạ
Hầu Dận trầm ngâm một chút, thuận miệng nói: “Lấy mấy căn nhân sâm, cỏ linh chi
cùng tuyết liên mà Ngôn quốc tiến cống đưa đến Phượng Nghi cung, cũng dặn thái
y chú ý nhiều hơn tới phượng thể của Hoàng Hậu.”
“Tuân
lệnh.” Vĩnh Phúc cúi đầu đáp lại. Hắn
từ nhỏ đã đi theo Hoàng Thượng, cũng hiểu rõ tâm tư Hoàng Thượng, lần này không
cần đến Phượng Nghi cung nữa, trong lòng Hoàng