Polly po-cket
Than Đen Hoàng Hậu

Than Đen Hoàng Hậu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322603

Bình chọn: 7.5.00/10/260 lượt.

ếu ớt, nữ tính),

đôi mắt hẹp dài khiến nàng nghĩ đến Thái hậu -- thời gian vừa qua, Thái hậu có

đôi khi cũng sẽ đến Phượng Nghi cung thăm nàng. Ngay

lần đầu tiên gặp mặt là nàng đã biết Thái hậu này không đơn giản, sẽ không dễ

dàng bị lừa giống như hai nha đầu bên người nàng, bởi vậy khi đối với mặt Thái

hậu, nàng liền giả dạng bộ dáng Tô Tú Dung.

Điểm

này cũng không khó, chỉ cần giả bộ dáng vẻ dễ bảo vâng lời, lại bày ra bộ dáng

suy yếu, nàng đã dễ dàng lừa gạt được Thái hậu khôn khéo; mà hoàng đế này, ánh

mắt của hắn rất giống của Thái hậu, tuy rằng thuộc loại nam nhân dương cương,

nhưng trong mắt có sự khôn khéo và lạnh lùng nghiêm nghị, khiến nàng hiểu được

lần này sẽ không may mắn vượt qua như vậy.

Cắn

khối thịt tiếp theo, Giang Sơ Vi hạ ánh mắt, miệng vẫn không quên nhai thịt, cố

gắng nghĩ xem phải giải quyết tình huống hiện tại này như thế nào.

Khi

Giang Sơ Vi đánh giá hắn, Hạ Hầu Dận cũng đem phản ứng của nàng thu hết vào

trong mắt, trong cặp mắt kia hiện lên sự kinh ngạc, rồi lập tức khôi phục trấn

tĩnh, thậm chí còn có thể tiếp tục cắn đùi gà trong tay.

Điểm

này cũng không giống với Tô Tú Dung trong trí nhớ của hắn.

“Nô

tỳ khấu kiến Hoàng Thượng.” Kinh hoảng qua đi, Hạ Hỉ cùng Xuân Hỉ vội vàng quỳ

xuống, Xuân Hỉ không quên vụng trộm nhìn về phía chủ tử, dùng ánh mắt ra hiệu

với chủ tử nên nhanh chóng hướng Hoàng Thượng hành lễ một chút.

Nhưng

Giang Sơ Vi đang mải suy tư xem sẽ giải quyết tình hình trước mắt này như thế

nào nên nhất thời quên mất chuyện thấy hoàng đế là phải cung kính hành lễ.

“Tất

cả lui ra.” Hạ Hầu Dận xua tay, mắt vẫn nhìn chằm chằm Giang Sơ Vi.

Hạ Hỉ

cùng Xuân Hỉ cùng liếc mắt một cái, tuy rằng bất an, nhưng cũng không dám cãi

lại mệnh lệnh của Hoàng Thượng, đành phải đứng dậy đi theo Vĩnh Phúc rời khỏi

Phượng Nghi cung.

Giang

Sơ Vi hoàn hồn, vừa vặn nghe được lời Hạ Hầu Dận vừa nói, ngẩng đầu nhìn Hạ Hỉ

cùng Xuân Hỉ rời đi, trước khi đi, còn không quên lo lắng quay đầu nhìn nàng.

Nàng

nhìn về phía hoàng đế, chỉ thấy hắn đang nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt thâm trầm

làm cho người ta thấy không rõ suy nghĩ, nhưng cũng đủ để nàng hiểu, nếu cửa

này nàng không khôn khéo mà vượt qua được, cái mạng nhỏ của nàng cũng sẽ không

đảm bảo được.

Bỏ

lại miếng xương gà chẳng còn bao nhiêu thịt, nàng cầm lấy khăn mặt xoa xoa tay,

bình tĩnh đứng dậy, lúc này rốt cuộc mới nhớ ra được là gặp Hoàng Thượng thì

phải làm sao. Nàng khuỵ gối nhún

người.

“Nô

tì khấu kiến Hoàng Thượng.”

Đối

phương không lên tiếng, Giang Sơ Vi cắn môi một chút, rồi cũng không tính cứ

cúi người như vậy, liền đứng thẳng thân mình, ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Hầu Dận.

Thái

độ của nàng tuyệt không cung kính, ánh mắt nhìn hắn không có một chút sợ hãi

nào, nếu hắn không nhìn lầm, nàng đối với hắn còn thực khinh thường.

Hạ

Hầu Dận bước về phía trước, đến khi cách nàng khoảng hai bước thì dừng lại, mà

nàng cũng không lui lại, vẫn đứng vững vàng, cặp mắt kiêu ngạo kia vẫn dõi theo

hắn.

“Ngươi

không phải Tô Tú Dung.” Tô Tú Dung không có loại ánh mắt này, càng không có

loại dũng khí này.

Ánh

mắt Hạ Hầu Dận lạnh đi, bàn tay bất ngờ vung ra bắt lấy khiến Giang Sơ Vi không

kịp phòng thủ, bàn tay to lớn nắm chặt như muốn bẻ gãy cổ tay nàng, “Ngươi là

ai, Tô Tú Dung ở nơi nào?”

Đột

nhiên bị nắm chặt, cổ tay đau làm cho Giang Sơ Vi nhíu mày, “Này! Buông tay!”

Nàng muốn giãy dụa, nhưng Hạ Hầu Dận lại nắm càng chặt, xương cốt của nàng như

muốn nhanh chóng vỡ vụn.

Giang

Sơ Vi nổi giận, nàng trực tiếp giơ chân đá vào cẳng chân hắn, Hạ Hầu Dận tránh

được, nàng lại dùng chân gạt chân hắn, một tay bắt lấy cánh tay hắn, thân mình

nhỏ nhắn tiến lên tấn công, tính quật ngã hắn.

Nhưng

nàng đã quên, thân thể này là của Tô Tú Dung, cho dù Giang Sơ Vi nàng nhanh

nhẹn dũng mãnh, cho dù nàng là cao thủ đai đen Taekwondo, nhưng khối thân thể

này không chỉ gầy yếu, mà còn cực kỳ nhu nhược vô lực.

“Shit!”

đánh không được, hai tay của nàng bị chế trụ, khóa trái ở sau người, xương tay

truyền đến cảm giác đau đớn khiến mặt nàng vặn vẹo. “Đợi chút, ngừng! Chúng ta

đều đừng kích động, mà trước tiên hãy tỉnh táo lại, lấy phương thức của người

văn minh đến giải quyết.”

Trong

thời điểm này, nếu đánh không lại, nàng đương nhiên biết nên cầu xin tha thứ.

Giang

Sơ Vi nuốt nước miếng bày ra khuôn mặt tươi cười, vội vàng dùng ánh mắt điềm

đạm đáng yêu lấy lòng mà xem xét Hạ Hầu Dận, “Hoàng Thượng, thân là vua của một

nước, đối đãi như vậy với một nữ nhân cũng không tốt đâu?”

Hạ

Hầu Dận cũng không để ý tới, lại hỏi: “Tô Tú Dung đâu?”

“Ta

chính là a a a --” Cổ tay đau làm cho nàng cắn răng, nàng tức giận trừng hắn,

“Chết tiệt! Ngươi nếu không tin sao không thử sờ xem!”

Giang

Sơ Vi kiễng cao mũi chân, khuôn mặt nhỏ nhắn gần như kề sát mặt hắn, “Ngươi sờ

đi ngươi sờ đi, sờ xem khuôn mặt này có phải là của Tô Tú Dung hay không!”

Hạ

Hầu Dận nhìn chằm chằm khuôn mặt đang kê gần sát, không có chỗ nào khả nghi,

ngay cả hai bên mặt cũng không có gì khác thường, tìm không ra dấu vết dịch