
Thượng nhất định thở phào nhẹ
nhõm. Trong cung ai chẳng
biết Hoàng Hậu không được yêu thương? Phượng Nghi cung to như vậy cũng chỉ có
hai cung nữ hầu hạ, nếu không phải có Thái hậu làm chỗ dựa, nếu không phải
Hoàng Hậu khiêm tốn dịu dàng ngoan ngoãn cũng được đại thần ủng hộ, thì riêng
việc Hoàng Hậu đến nay còn chưa có mang bầu thì chỉ sợ địa vị đã sớm khó giữ
được.
“Vậy
Hoàng Thượng đêm nay còn muốn đi Phượng Nghi cung hay không, hay là muốn tiểu
nhân thông báo cho Thanh Linh cung?” Gần đây Thanh phi rất được Hoàng Thượng
yêu thích, gần nửa năm qua hầu như đều là Thanh phi thị tẩm.
Hạ
Hầu Dận khóe môi hơi nhếch lên, cười mà như không cười nhìn tâm phúc bên người,
“Vĩnh Phúc, ngươi thật đúng là biết tâm tư trẫm.”
Vĩnh
Phúc trộm liếc mắt một cái dò xét Hoàng Thượng, thấy chủ tử không giận, lập tức
ưỡn ngực, vẻ mặt đắc ý, “Đương nhiên, tiểu nhân từ nhỏ đã đi theo bên người
ngài, đại sự tiểu nhân không hiểu nên không thể vì ngài mà chia sẻ, thế thì
những việc nhỏ đương nhiên muốn hầu hạ tốt để Hoàng Thượng hài lòng.”
Nghe
được lời Vĩnh Phúc nói, Hạ Hầu Dận khẽ cười ra tiếng,“Ngươi, tiểu tử này, vậy
mà cũng có thể nói.” Có tri kỷ như vậy kề cận bên người, quả thật đã bớt cho
hắn không ít việc, “Truyền lệnh xuống, đêm nay trẫm dùng bữa ở Thanh Linh
cung.” Nói xong, hắn cúi đầu tiếp tục xem tấu chương trên bàn.
“Tuân
lệnh.” Vĩnh Phúc cúi đầu rời đi, xoay người thông báo cho người bên Thanh Linh
cung chuẩn bị.
Hạ
Hầu Dận chuyên tâm phê duyệt tấu chương, đối với chuyện đáp ứng Thái hậu hắn đã
nhanh chóng vứt ra sau đầu. Với
hắn mà nói, nữ nhân hậu cung đều chỉ là công cụ giải sầu, đối với nữ sắc hắn
không hề coi trọng. Thân là ngôi cửu ngũ
chí tôn, muốn loại nữ nhân nào, với hắn mà nói dễ như trở bàn tay, đối với
chuyện nữ nhân hậu cung tranh thủ tình cảm như thế nào, hắn cũng không có hứng
thú để quản, chỉ cần không cần quá phận, hắn cũng tùy các nàng đi.
Hắn
đương nhiên biết Hoàng Hậu không được sủng ái thì việc quản lý hậu cung khó
khăn, nhưng như vậy thì sao chứ? Tô Tú Dung thân là Hoàng Hậu, quản lý hậu cung
chính là chuyện của nàng, nếu ngay cả bổn phận của chính mình cũng làm không
tốt, vậy hắn cần Hoàng Hậu này để làm gì?
Hiện
tại Hoàng Hậu có thể dựa vào Thái hậu, vậy nếu Thái hậu mất, chỉ sợ Hoàng Hậu
Tô Tú Dung này chắc chắn rốt cuộc sẽ bị hậu cung tần phi ức hiếp?
Nghĩ
đến cá tính Tô Tú Dung nhát gan, bút lông sói trên tay ngừng lại, Hạ Hầu Dận
hơi hơi nhíu mi, ngay sau đó lại thôi, hắn nhếch môi cười không sao cả, tiếp
tục cầm lấy bản tấu chương khác.
Nếu
đến lúc đó Tô Tú Dung thực sự quản lý hậu cung không tốt, vậy hắn cũng chỉ cần
tìm một phi tử khác hỗ trợ nàng, hắn sẽ không hủy bỏ vị trí hoàng hậu của Tô Tú
Dung. Bởi nếu làm như vậy thì
sau đó cũng sẽ phiền toái, đại thần tuyệt đối phản đối, hơn nữa như vậy thì với
cậu bên kia cũng không có đúng công đạo, Tô Tú Dung vẫn sẽ là Hoàng Hậu, chỉ là
không có thực quyền thôi.
Cho
nàng cả đời phú quý an ổn, như vậy cũng coi như đối đãi không tệ với nàng chứ?
Hạ
Hầu Dận tâm tình vui vẻ nhìn tấu chương, không thể không nói, đêm nay không cần
phải đi Phượng Nghi cung với hắn mà nói thật sự là một việc đại hỷ.
Nghĩ
đến Thanh phi ôn nhu kiều mỵ, nhìn thế nào cũng đều tốt hơn nhiều so với một Tô
Tú Dung tẻ ngắt.
Đêm
nay chắc chắn không phải là một đêm nhàm chán!
Tới thời
gian dùng bữa, Hạ Hầu Dận bãi giá đến Thanh Linh cung.
Hắn
chắp tay sau lung, ưu nhàn đi tới, vài tên thái giám đi theo phía sau, còn Vĩnh
Phúc thì cầm đèn lồng đi phía trước dẫn đường. Đột
nhiên, Vĩnh Phúc dừng bước.
“Hoàng
Thượng.” Vĩnh Phúc hơi chần chờ quay đầu, trước cửa Thanh Linh cung có một nữ
quan đang quỳ, nhìn thấy nữ quan kia, sắc mặt Vĩnh Phúc liền cứng lại.
Hạ
Hầu Dận đương nhiên cũng nhìn thấy, đó là cung nữ bên người Thái hậu.
“Lục
Tụ khấu kiến Hoàng Thượng.” Nữ quan cung kính cúi đầu.
Hạ
Hầu Dận không lên tiếng, chỉ nhíu mày.
“Hoàng
Thượng, Thái hậu lệnh cho Lục Tụ ở chỗ này chờ ngài, thay Thái hậu truyền một
câu.”
“Câu
gì?”
“Quân
vô hí ngôn.” (= Vua không nói xạo, haha)
Hay
cho một câu ‘quân vô hí ngôn’! Hạ Hầu Dận cảm thấy thái dương giật giật, mẫu
hậu không buông tha cho hắn? Hắn cũng có thể mặc kệ không cần để ý tới, thế
nhưng có thể suy ra được rằng chẳng cần qua bao lâu thì mẫu hậu cũng sẽ đích
thân tới Thanh Linh cung. Hạ Hầu Dận thì còn lạ gì cá tính của mẫu thân cơ chứ.
Hạ
Hầu Dận bất đắc dĩ nhắm mắt, xoay người.
“Hoàng
Thượng?” Vĩnh Phúc nhanh chóng mở miệng.
“Đến
Phượng Nghi cung.” Không đợi Vĩnh Phúc, Hạ Hầu Dận tự mình cất bước hướng
Phượng Nghi cung,“Vĩnh Phúc đi theo là được, còn lại cho lui.”
Vĩnh
Phúc nhanh chóng chạy theo phía sau chủ tử, hắn thông minh mà ngậm chặt miệng,
biết rằng giờ này khắc này cái gì cũng không nên nói, đỡ khiến cho chủ tử tâm
tình đã kém lại càng kém.
Khi
đến Phượng Nghi cung, hắn mới thật cẩn thận mở miệng, “Hoàng Thượng, có cần
tiểu nhân đi vào trước thông báo...”
“Không
cần.” Dù sao thông báo hay không thông báo cũng giống nhau,