
ậu...”
“Sao?
Hoàng Thượng rốt cục cũng nguyện ý rảnh rỗi để chú ý tới kẻ làm nương như ta
rồi sao?”
Thái
hậu bưng chén trà, chậm rãi uống một ngụm, đôi mắt đẹp khôn khéo thản nhiên
nhìn con. Mặc dù đã ngoài bốn
mươi, nhưng trên mặt bà không thấy một nếp nhăn nào, quần áo hoa phục sang
trọng tỏa ra khí chất tôn quý, vẫn có thể nhìn ra hương sắc tuyệt đẹp năm nào.
“Mẫu
hậu, sao ngài lại nói những lời này? Ngài thực sự có chuyện, nhi thần sao có
thể không để ý tới ngài?” Hạ Hầu Dận tươi cười lấy lòng.
“Là
như thế này sao?” Thái hậu hừ lạnh, không dễ dàng bị vẻ mặt tươi cười nịnh nọt
của con làm cho xiêu lòng, cũng không tiếp tục cùng hắn giả bộ mơ mơ hồ hồ, mà
nói thẳng toẹt ra: “Con nói đi, con đã bao lâu không đến Phượng Nghi cung rồi?”
Hắn
biết ngay mẫu hậu đích thân tới ngự thư phòng là vì việc này mà! Hạ Hầu Dận rất
là bất đắc dĩ, hắn biết rằng nếu không làm cho mẫu hậu vừa lòng, bà sẽ không dễ
dàng buông tha hắn.
“Mẫu
hậu, ngài cũng biết nhi thần gần đây bận việc...”
“Bận
việc? Vậy đêm qua sao con lại rảnh rỗi đến chỗ Thanh phi? Ừm, đêm trước đó hình
như là Nghiên phi, lại trước đó nữa là...”
“Khụ
khụ...... Mẫu hậu......” Hạ Hầu Dận gần như dở khóc dở cười, hắn nhìn hoàng
thái hậu, cảm thấy đau đầu bèn đưa tay lên xoa huyệt thái dương. “Mẫu
hậu đối với việc nhi thần lâm hạnh phi tử nào thật đúng là rõ ràng...”
“Hoàng
Thượng, con có rảnh đến chỗ Thanh phi, Nghiên phi, không thể nào lại không đến
Phượng Nghi cung chứ.” Thái hậu bất mãn trừng mắt nhìn con, “Hoàng hậu của con
trước đó vài ngày còn rơi xuống nước, thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũng
không còn, con chỉ đến liếc một cái, sau đó lại không để ý tới?”
“Trẫm
không phải không hề để ý......”
“Không
có? Vậy Hoàng Thượng con nói xem, trừ cái hôm nàng rơi xuống nước đó, con có
đến Phượng Nghi cung thăm Dung nhi không?”
“Ách......”
Thật đúng là không có. Hạ Hầu Dận sờ sờ mũi,
bị mẫu hậu nói như vậy trong tâm cũng có chút áy náy. “Được ạ, chờ nhi thần xử
lý xong đống tấu chương khẩn này sẽ đến Phượng Nghi cung thăm hoàng hậu......”
Thấy
Thái hậu vẫn nhìn mình chằm chằm, hắn lại bồi thêm một câu, “Cũng sẽ ở lại
Phượng Nghi cung qua đêm.”
Thái
hậu cuối cùng cũng có điểm vừa lòng, lúc này sắc mặt mới hòa hoãn xuống một
chút. “Dận Nhi, mẫu hậu biết Dung nhi không được con yêu thích, nhưng Dung nhi
thật là một cô nương tốt, tuy rằng bị con vắng vẻ, nàng vẫn đang quản lý hậu
cung rất khá, tuy nàng không xinh đẹp, nhưng cá tính vô cùng tốt, tâm địa cũng
tốt. Dận Nhi, chỉ cần con để tâm hiểu biết Dung nhi hơn sẽ biết mặt tốt của
nàng.”
“Mẫu
hậu, nhi thần biết.” Những lời này Hạ Hầu Dận đã sớm nghe hoài đến phát
ngấy. Hắn cũng biết mẫu hậu
yêu thương hoàng hậu đến mức nào, nhưng đối mặt với Tô Tú Dung, hắn thực sự
không khơi dậy nổi một chút hứng thú nào.
Nàng
lúc đối mặt hắn lúc nào cũng nao núng mềm mại, hắn nói một, nàng không dám đáp
hai, hơn nữa ngay cả nhìn thẳng hắn mà nàng cũng không dám, mỗi khi gặp mặt,
hắn đều chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu đang cúi xuống của nàng.
Hắn
từng hoài nghi đó có phải là do Tô Tú Dung sợ hắn hay không, nếu hắn đáng sợ
thế, sao lại gả cho hắn? Nếu dựa vào tình yêu thương mà mẫu hậu và cậu dành cho
nàng, nếu nàng không muốn, hẳn là mẫu hậu và cậu cũng sẽ không miễn cưỡng nàng.
Đối
với hoàng hậu đã kết hôn ba năm, hắn thực sự không hề hiểu biết chút nào --
hoặc là nên nói, hắn cũng không muốn phí tâm tư đi tìm hiểu làm gì.
Thái
hậu đương nhiên nhìn ra được con mình đang nói cho có lệ, nhưng bà cũng chỉ có
thể lắc đầu, “Con nha, lần nào cũng đều nói biết, nhưng sau khi thuận theo ta
một lần thì sau đó lại đem Phượng Nghi cung làm lãnh cung.”
Nhưng
bà cũng chỉ có thể lẩm bẩm mà thôi, dù sao Dung nhi không được Dận Nhi yêu
thích là sự thật, chuyện giữa hai vợ chồng bà cũng không muốn quản nhiều lắm,
chỉ có thể lâu lâu ngẫu nhiên “tụng” một chút, kêu con quan tâm một chút.
Hắn
cũng không muốn nha! Ai bảo Tô Tú Dung quá mức trầm mặc, trầm mặc đến mức khiến
cho hắn đã quên đi sự tồn tại của nàng.
Hạ
Hầu Dận nghĩ trong lòng như vậy, nhưng cũng biết là lúc này không nên đáp lại
là tốt nhất, đỡ phải lại rước lấy thêm một chút bài “tụng” của mẫu hậu, trên
bàn hắn còn đang có một đống tấu chương khẩn chưa được phê duyệt, cũng không
muốn cùng mẫu hậu tiếp tục bàn luận chuyện Tô Tú Dung.
Thái
hậu đứng dậy, khoát tay áo, thấy ánh mắt con đã hướng về đống tấu chương thì
cũng biết là hắn không định nhẫn nại nói tiếp về vấn đề này, bà cũng hiểu được
có chừng có mực.
“Được
rồi, con làm việc đi! Nhớ đó, tối nay phải đến Phượng Nghi cung.” Trước khi rời
đi, bà không quên dặn dò lần nữa.
Thái
hậu vừa rời khỏi, Hạ Hầu Dận cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, một lần nữa cầm
lấy bút lông sói, chuyên chú phê khởi tấu chương, phê duyệt xong, hắn mới mở
miệng.
“Vĩnh
Phúc.”
“Dạ.”
Một gã thái giám tướng mạo thanh tú đi vào ngự thư phòng, cung kính khom người.
“Phân
phó xuống, đêm nay trẫm bãi giá đến Phượng Nghi cung.”
“Tuân
chỉ.” Vĩnh Phúc đáp một tiếng, lậ