
là ngày qua ngày,
bên nhau, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, tức cảnh sinh tình. Đại khái mọi chuyện
là như vậy, Huyền tuy đầu gỗ một khối nhưng khi yêu đương cũng nhiệt tình như hỏa,
có lẽ vậy mà nhanh chóng khiến cho vị muội muội của ma giáo giáo chủ nhanh
chóng siêu vẹo a. Mà thôi! Tạm thời lại nói đến tình trạng bấy giờ, bị Lạc
Khanh Nhan đuổi ra ngoài, Tư Đồ Cơ Vân không khỏi lo lắng, hỏi : “ Huyền đại
ca, rốt cuộc trang chủ có đồng ý hay không?!” Huyền gật gật đầu, thanh âm vẫn vậy,
không có âm điệu, cứng ngắc : “ ân! Chủ nhân đồng ý rồi, muội an tâm”. Tư Đồ Cơ
Vân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, Huyền đang định nói gì đó, thì lại có thanh
âm xen vào
“ Huyền,
ngươi đến lúc nào vậy, Nhan Nhan đâu?!” Thanh âm mang theo chút giọng mũi, rõ
ràng là vừa mới ngủ dậy, Dung Phượng Ca thấy Huyền, nở nụ cười, dưới ánh sáng
nhàn nhạt của mặt trời, một chút mê ảo, Tư Đồ Cơ Vân như đang thấy, cảnh hoa
khai, kinh diễm vô song. Tư Đồ Cơ Vân không khỏi giật mình ngẩn ngơ, hai mươi mấy
năm trong cuộc đời, nàng gặp qua nữ tử đẹp vô số mà bản thân nàng cũng được xem
là mỹ nhân, đứng hàng đệ tam trên giang hồ, nhưng tất cả, dường như đứng trước
mặt lam y mỹ nhân này, trở nên thất sắc, ảm đạm không màu…..
“ Công tử,
chủ nhân ở trong phòng….” Huyền thanh âm vẫn vậy, nhưng là Tư Đồ Cơ Vân thấy được,
động tác của Huyền đại ca, trở nên cung kính vô cùng. Dung Phượng Ca gật đầu,
sao nói nói chào với hai người và chạy nhanh như cắt đến nơi Lạc Khanh Nhan
đang ở, hành động quả thật có chút trẻ con. Tư Đồ Cơ Vân không khỏi thắc mắc :
“ Huyền đại ca, ngươi kia…. là ai vậy?!” Huyền im lặng một lát, mới đáp lại : “
Dung công tử – Dung Phượng Ca, người rất quan trọng với chủ nhân.”
Tại Vô Nhai
cốc, huyết chiến đang xảy ra, một mình Tư Đồ Nhiễm đối đầu cùng với các lộ cao
thủ từ các môn phái trên giang hồ, một mình y, hồng y nhiễm huyết, chiến đầu một
ngày một đêm, huyết như nhuộm cả vô nhai cốc, dẫu Tư Đồ Nhiễm võ công hơn người,
song một người đối đầu nhiều người như vậy, chẳng khác nào lấy trứng chọi với
đá, hơn thế nữa Vô Nhai cốc cơ quan quỷ dị, khiến cho y khó có thể linh hoạt
chiến đấu, dốc hết toàn lực được, chính vì lẽ đó mà Tư Đồ Nhiễm thời gian chiến
đấu giảm dần, ngay cả cơ hội chờ viện binh đến cũng hầu như không còn, vì trận
pháp được thiết lập bên ngoài Vô Nhai cốc có thể nói là vô cùng lợi hại, khó có
thể phá giải ngay được, mà nếu có thể giải ra, thì số người vào cũng chỉ có thể
nói là rất ít. Bởi lẽ trận pháp này thiên biến vạn hóa, rất nhiều tầng lớp, một
tầng bị phá bỏ thì ngay lập tức trận pháp lại thay đổi
Những cao
thủ võ lâm, đã mất rất nhiều công sức mới thiết lập được trận pháp như vậy, nhằm
lần này diệt cho bằng được giáo chủ ma giáo, nhưng đến bước cuối cùng, chỉ còn
một chút xíu, một chút xíu nữa là diệt được tai họa của võ lâm thì đột ngột lại
xuất hiện một người
Tấm mặt nạ
bạc che đi gần nửa khuôn mặt, những hoa văn trên tấm mặt nạ chằng chịt nhưng lại
vô cùng tinh xảo, khiến cho khuôn mặt kia thêm một phần kỳ bí. Đôi con ngươi
thăm thẳm sâu không thấy đáy, sóng mũi cao thẳng tắp, cái cằm no đủ bóng mượt
và môi đỏ độ dày vừa phải, khi mân lên tạo nên một độ cung duyên dáng tà mị, một
đầu tóc đen như mực thúc lên cao, hắc y huyền bí, thân hình cao gầy.
“ Các hạ là
ai?! Sao lại nhúng tay vào chuyện này?!” Minh chủ võ lâm – Lê Thanh Trần lên tiếng,
người này năm nay đã ngoài bốn mươi, thân hình vĩ ngạn anh tuấn, chắc chắn khi xưa
cũng là một vị mỹ nam, võ công được xếp tạm thời đứng đầu bản, dĩ nhiên là
không tính đến các vị tiền bối cao thủ đương thời
Lạc Khanh
Nhan đứng xoay mình, lưng đối lưng cùng với Tư Đồ Nhiễm, lưng của nàng, để lại
cho hắn, cho thấy thái độ của bản thân, từng…. nàng không có ý định kết bằng hữu
cùng nam tử rắc rối này, nhưng là trải qua chuyện này đây, Lạc Khanh Nhan quả
thật có cái nhìn khác về Tư Đồ Nhiễm, thôi! Có thêm một bằng hữu còn hơn một địch
nhân, cái đạo lý này Lạc Khanh Nhan hiểu rõ. Tư Đồ Nhiễm sức đã cùng, mà lực
cũng đã kiệt, cứ nghĩ lần này bản thân mình nhất định khó thoát khỏi tai kiếp,
nhưng đột ngột suất hiện hắc y nhân, Tư Đồ Nhiễm bỗng dưng bật cười
Tiếu dung
không phải là tà mị mị hoặc, diêm dúa yêu nghiệt mười phần như hằng ngày mà nụ
cười giờ khắc này đây của y, mang theo vài phần thỏa mãn, vài phần…. mừng như
điên!
“ Huyết sát
các, các chủ!” Lạc Khanh Nhan nhìn Lê Thanh Trần, lãnh đạm trả lời. Nàng xưa
nay vốn không để ý phân tranh giang hồ,
nhưng quả thật cũng không thích gì bọn người tự xưng là võ lâm chính
nghĩa, toàn là những kẻ giả dối, đạo mạo, giả quân tử. Lúc nào cũng hô hiệu nào
là trừ hại cho dân, nhưng trong số bọn họ mấy ai chính thật mới là chính nhân
quân tử?! Nàng không thích tiểu nhân nhưng càng ghét lũ người ngụy quân tử đó
hơn nhiều
Lạc Khanh
Nhan vừa đáp, đám người giật nảy mình
Huyết Sát
các?! Cái tên này vừa ra quả thật đủ chấn động, chỉ cần là người trong giang hồ
ai lại không rõ Huyết Sát các kia chứ! Trước đây chỉ là một tổ chức tam lưu
trên giang hồ nhưng