
xuống dưới….
Nữ tử hơi
thở gần sát, lãnh hương thanh đạm như có như không, hàng mi dài thật dài che đi
đôi hoa đào mắt tà nghễ thường ngày, Âu Dương Triệt nhìn nữ tử cũng có chút thất
thần, bỗng dừng nữ tử một động tác, khiến y không kịp đề phòng, trân trân nhìn
nữ tử nhanh như chớp lùi về sau vài bước, nhìn y, lại là tiếu dung cười cợt đến
đáng hận đó
Lạc Khanh
Nhan hài lòng mỉm cười, chiêu này quả không tồi, trong bộ tâm pháp mà sư phụ
đưa cho nàng, có chiêu điểm huyệt này là vừa học nhanh nhất, cũng áp dụng nhanh
nhất, cài hay ở chỗ, cách điểm huyệt trong bộ tâm pháp này khá kỳ lạ, dù người
bị điểm huyệt có nội công cao cường đến đâu cũng không thể tự giải, chỉ đợi
canh giờ qua đi là hồi phục như cũ thôi
“ Cởi huyệt
cho bổn vương…” Âu dương Triệt gầm nhẹ, hai mắt dường như đỏ ngầu, nữ tử này quả
thật rất xảo quyệt, y không nên không đề phòng nàng. Lạc Khanh Nhan cười cười :
“ Âu Dương Triệt, đừng lo, ba canh giờ sau huyệt sẽ tự giải thôi, ta không
tranh cãi với ngươi nữa, ta đi đây, hẹn không gặp lại….”
Lạc Khanh
Nhan không chút tiếc nuối, nhanh chóng xoay người bỏ đi, Âu Dương Triệt nhìn
bóng lưng nữ nhân, lửa giận càng thêm ngùn ngụt, chưa từng có ai dám đối xử với
y như vậy, Lạc Khanh Nhan, nàng nhất định sẽ hối hận…
Bước ra khỏi
cổng thành, Lạc Khanh Nhan quay đầu nhìn lại, đôi con ngươi một mảnh ánh sáng
ngọc, tái kiến đế đô… đợi cho đến một ngày nàng có đủ quyền lực không cần cúi đầu
với một ai, khi ấy nàng nhất định sẽ quay lại…. Tiểu Vân, hi vọng sẽ nhanh gặp
lại tiểu cô nương đáng yêu ấy….
Khi Lạc
Khanh Nhan đi ra khỏi thành được nửa canh giờ thì lúc ấy huyệt của Âu Dương Triệt
cũng được giải, y nhìn đám lính trong vương phủ đứng trước mặt mình, hừng hực lửa
giận, nghiến răng nghiến lợi quát : “ lũ vô dụng, chỉ có một nữ nhân cũng để
cho chạy thoát, nói xem bổn vương còn cần các ngươi để làm gì?!”
“ Chuẩn bị
ngựa…” Âu Dương Triệt nhếch môi hừ lạnh, Lạc Khanh Nhan, nàng tưởng có thể dễ
dàng thoát khỏi tay của bổn vương sao, bổn vương đã nói, nàng nhất định sẽ hối
hận…
“ Vương
gia, trời cũng đã muộn, cổng thành giờ này chắc cũng đã đóng, ngài… hay là để
sáng mai tìm vương phi…” một giọng nói ôn nhu vang lên, Hạ Thanh Uyển nhìn nam
nhân lửa giận đùng đùng, không sao kiềm chế được, một thoáng ngẩn ngơ… vương
gia! Lẽ nào… tâm của ngài đang xao động sao? không.. không được! nàng nhất định
không cho phép, tâm của y nhất định phải là của nàng, cho nên Hạ Thanh Uyển xen
vào, nhưng đây cũng là lần đầu tiên nam nhân mà nàng yêu tha thiết kia lại
không nghe theo lời nàng
“ Không được,
bổn vương nhất định phải bắt được nữ nhân kia, Uyển Nhi, nàng về nghĩ ngơi trước
đi..” nói xong nhanh như cắt tung người lên ngựa, vội vã đuổi theo hướng đi lúc
nãy của Lạc Khanh Nhan, theo sau đó còn có hơn chục thị vệ, cưỡi ngựa theo sau,
Hạ Thanh Uyển nhìn bóng nam nhân khuất dần, thanh âm vó ngựa cũng tan dần vào
không trung, một thoáng đau lòng, chẳng lẽ trên đời này không có tình yêu trường
tồn bất diệt, cả đời nhất thế một đôi nhân sao? là nàng đã quá xa cầu sao? từ
trước đến giờ dù ngài ấy có cưới thêm người khác, dù ngài ấy có vương phi đi
chăng nữa, nàng vẫn nhẫn, dù sao tấm lòng của ngài ấy là dành cho nàng, nam
nhân tam thê tứ thiếp vốn là chuyện thường tình, nhưng là…. Giờ khắc này đây
nàng lại không cảm thấy chắc chắn, có chút gì đó bất an vô cùng…
Lạc Khanh
Nhan… Lạc Khanh Nhan… nữ tử này…. rất đáng sợ…
“ Bẩm vương
gia, xung quanh hai trăm dặm nơi đây tìm không thấy bóng dáng của vương phi…” một
tướng sĩ tiến lên bẫm báo, thấy vương gia sắc mặt ngày càng đen, gã tướng sĩ
cũng không khỏi lo lắng trong lòng, từ tối qua đến giờ bọn họ dường như phi ngựa
cả đêm, tìm tung tích vương phi, nhưng vương phi giống như bốc hơi khỏi thế
gian vậy…
Âu Dương
Triệt đáy mắt tối sầm, yên lặng không nói gì, y xoay ngựa chạy về hướng tây, tiếp
tục đi tiếp, hàng chục tướng sĩ đi sau, dù mệt lả người nhưng vẫn không còn
cách nào khác là cố gắng chạy theo, lòng âm thầm cầu mong, vương phi a! người
làm ơn xuất hiện nhanh nhanh a, không thì bọn hắn nhất định sẽ mệt chết, đối với
một tướng sĩ, thà trên chiến trường bỏ mạng còn hơn là vì mệt mà tử a….
Lại nói đến
Lạc Khanh Nhan, sau khi bỏ lại Âu Dương Triệt, vẫn ung dung theo hướng tây để đến
Thiên Phong động trong truyền thuyết, nàng chưa từng nghĩ rằng Âu Dương Triệt lại
đang điên cuồng tìm kiếm nàng, cho nên Lạc Khanh Nhan vẫn rất thong thả mà cưỡi
ngựa hướng về Thiên Phong động
Để cho tiện
việc đi lại, Lạc Khanh Nhan thay nam trang, quả thật đối với dung mạo lúc này
đây của Lạc Khanh Nhan, vận lên nam trang lại là một phen phong vị khác. Thân
hình thiên gầy, nhưng khá cao, khuôn mặt thanh thanh tú tú, một đôi hoa đào mắt
phi thường diễm lệ, bình thường một thân nữ trang, thì thanh lệ tú nhã, nhưng
khoác lên nam trang, lại là tuấn mỹ bức người, nhất là đôi hoa đào mắt quang ba
diễm liễm, một mảnh ánh sáng ngọc mê người, tiếu dung như có như không, cong
cong tuyệt mĩ, như cười cợt, như là chế nhạo, càn