
ơi rưng rưng rất là chọc người yêu thương. Phượng Nhan cúi xuống
nhìn bàn chân nho nhỏ của hài tử, vì đi quá nhiều mà sưng tấy cả lên, mày khẽ
cau, thanh âm lạnh lùng : “ Diêu Nhi! Chỉ bấy nhiêu đây, mà ngươi đã chịu không
nỗi rồi sao?!”
“ Sư phụ
xin lỗi, Diêu Nhi không đau, chúng ta đi tiếp…” Tiểu hài tử nhìn ánh mắt lạnh
lùng của Phượng Nhan, khẽ mím môi, buông ra vạc áo của Phượng Nhan, nhỏ giọng
lên tiếng. Không rõ vì sao, nhìn tiếu hài tử ánh mắt ủy khuất, lòng nàng chùn lại,
vô thức vươn tay xoa nhẹ má của tiểu hài tử, thanh âm chợt ôn nhu đi lên : “ đừng
khóc….!!” Lời vừa dứt, sắc mặt của Phượng Nhan tái lại, nắm chặt lấy tay của
mình, đẩy tiểu hài tử ra xa một chút. Tiểu hài tử thình lình bị đẩy, ngã người
ra sau, ngơ ngác nhìn Phượng Nhan, nước mắt doanh đầy nơi tròng mắt nhưng cố chấp
không để nó chảy xuống. Nó thật là ủy khuất, nhưng lại không dám khóc vì gia
gia đã dặn nhất định phải nghe lời sư phụ, mà sư phụ không thích nó khóc, nhưng
là nó thật không hiểu vì cớ gì sư phụ lại không thích nó, nó đã rất ngoan rồi
nha!!
Phượng Nhan
thực sự bối rối, bối rối vô cùng, nàng cũng không rõ là mình làm sao vậy, không
hiểu vì cớ gì mỗi khi nhìn vào khuôn mặt của tiểu hài tử, lòng nàng sẽ ôn hòa lại,
như có như không lại ẩn hiện hình dáng của lam y nhân, khi đó đầu nàng sẽ rất
đau, rất đau. Nhìn tiểu hài tử ủy khuất, đôi thu thủy tiễn đồng trong vắt sạch
sẽ kia, lòng của nàng sẽ nhức nhối, nhức nhối vô cùng. Rõ ràng nàng biết không
phải là lỗi tiểu hài tử nhưng lại đi giận chó đánh mèo tiểu hài tử đó, Phượng
Nhan thở dài, từ khi nào nàng lại trở thành loại người vô lý đó rồi?!
Vươn tay ôm
lấy tiểu hài tử, Phượng Nhan than nhẹ….
“ Sư phụ?!”
Tiểu hài tử đột ngột bị Phượng Nhan có hành động thân thiết như vậy, có chút thụ
sủng nhược kinh, nó một tay nắm lấy vạc áo của Phượng Nhan, tay kia lại ôm lấy
cổ của nàng, lên tiếng : “ sư phụ, Diêu
Nhi sẽ ngoan, ngài đừng bỏ Diêu Nhi!” Nó rất sợ, rất sợ sẽ bị bỏ lại, quanh năm
suốt tháng không có chỗ ở cố định, bị thường xuyên nhiều người đuổi giết, nó
cũng không rõ vì sao mình lại bị đối xử như vậy, mỗi lần nó hỏi, gia gia cũng
chỉ cười cười rồi ôn nhu xoa đầu của nó. Tiểu hài tử, mới có năm tuổi thôi, những
cũng đã hiểu biết rất nhiều điều, rất nhu thuận nghe lời, có đôi lúc khiến cho
Vệ Thanh Trần cùng Hoàng Thu Ngọc đau lòng vô cùng
Cũng… đã từng
có ai, lúc nào cũng bám theo sau lưng nàng, lúc nào cũng cố chấp đuổi theo nàng
Cũng… đã từng
có ai, lúc nào cũng lo sợ nàng rời đi, dù là trong lúc ngủ cũng nắm chặt lấy
tay nàng
Ai! Đã từng
hứa, nhất định cùng người kia, cùng trời cuối đất bất ly bất khí
Ai! Đã từng
hứa, nhất định cùng người kia, dù là bích lạc hoàng tuyền, cũng cùng chung bước
đi
Tâm, bén nhọn
đớn đau, như là có dùng thứ sắc nhọn nhất thế gian, đâm từng nhát, từng nhát
Lòng, như bị
ai đó, xé nát, đau đớn tột cùng
Trong một
sát na, Phượng Nhan cảm thấy mình đau đến nghẹt thở, chịu không nổi, bước chân
lảo đảo, hình ảnh trước mặt cứ nhòa dần, nhòa dần, âm thanh cũng không còn phân
biệt rõ, cứ soắn xít bên óc của nàng, tay chống đớn lấy gốc cây cổ thụ ven đường,
tay kia thả tiểu hài tử xuống đất, hốt hoảng….
Một giọt,
hai giọt….. những giọt nước mắt nóng hổi cứ liên tục lăn dài trên má, rơi xuống
khuôn mặt của tiểu hài tử….
Tiểu hài tử
vô thức vươn tay sờ mặt của mình, cứ ngỡ trời mưa, hóa ra nhìn lên lại thấy
không biết tự lúc nào, ân sư của mình, lệ đã rơi đầy mặt, tiểu hài tử mê hoặc,
tại sao sư phụ của nó chán ghét nước mắt, lại khóc đâu?! Nó vươn tay nhỏ bé,
lau đi những giọt lệ nóng hổi đó, nó nói : “ sư phụ… ngài đau ở đâu sao?!”
“ Không có,
sao Diêu Nhi lại hỏi vậy?!” thanh âm vẫn trầm thấp lạnh lùng nhưng không dấu nỗi
vài phần nghẹn ngào trong đó, Phượng Nhan cũng không rõ, có cái gì cứ nghẹn cứng
nơi cổ họng của nàng, khiến thanh âm nghẹn lại, nghe tiểu hài tử hỏi vậy, hỏi lại
“ Nếu không
đau, vì cớ gì sư phụ lại khóc đau…?!” Tiểu hài tử ngây thơ hỏi
“ Khóc?!….”
lúc này Phượng Nhan chợt giật mình, vươn tay chạm nhẹ vào má của mình, nước mắt
đã tràn mi
Rõ ràng,
nàng không muốn khóc, rõ ràng chán ghét nhất chính là nước mắt, tại sao lại
khóc?! Nước mắt cứ vô thức tuôn rơi, không sao kiềm chế lại được, như là những ủy
khuất, những thống khổ, những thứ gì đó mà ngay đến cả nàng cũng không rõ, chợt
ào ra, không sao ngăn cản được, như là… vỡ đê….
Khóc cái
gì, khóc vì cái gì, khóc cho ai, khóc vì ai?!!
“ Sư phụ, đừng
khóc…. Đừng khóc….” Hài tử hoảng sợ, liên tục vươn hai tay lau nước mắt cho Phượng
Nhan, còn không quên an ủi
“ Ta… không
có khóc….” Phượng Nhan thanh âm chợt lạnh lùng đi lên
“ A?! sư phụ…
không có khóc, đúng vậy!!” tiểu hài tử gật đầu lia lịa, trái lòng mà nói như vậy,
bởi lẽ, nó không dám trái ý sư phụ nha
‘ Ừ! Nhan
Nhan không có khóc, chẳng qua là… mưa thôi…’ văng vẳng thanh âm đâu đây vọng lại,
Phượng Nhan khẽ rũ xuống mi mắt, vươn tay ôm chặt lấy tiểu hài tử, như là lấp đầy
tâm linh trống trơn của nàng, Tiểu hài tử rất nghe lời, đầu tựa vào hõm