
hát
hiện, trước hắn nàng rất dễ mềm lòng…
Nàng phát
hiện, đối hắn nàng quá kiên nhẫn, quá bao dung…
Nàng phát
hiện, nàng không thể nổi nóng, không thể phát hỏa với hắn…
Quá nguy hiểm,
thực sự quá nguy hiểm….
Hắn…. quá
thuần khiết
Nàng…. quá
hắc ám…
Nàng nhất định
sẽ làm hại đến hắn, nhất định…. Lạc Khanh Nhan, ngươi điên rồi, lại đi lo lắng
về an toàn của một kẻ mà ngươi không quen biết gì nhiều, thật sự đủ điên….
Sau khi tìm
thấy thiên niên liên, nàng phải đem hắn trả lại cho gia gia của hắn mới được, Lạc
Khanh Nhan hạ quyết định
“ Nhan
Nhan, ta có thể nắm tay cô nương được không?!” Dung Phượng Ca vấn
Vì đang suy
tính, cho nên Lạc Khanh Nhan không nghe rõ câu hỏi của hắn, thuận miệng đáp lại
: “ tùy ngươi”, cho đến khi Dung Phượng Ca nắm lấy tay nàng, Lạc Khanh Nhan mới
ngớ người ra
“ Chúng ta
đi thôi!” Dung Phượng Ca điềm điềm cười, nắm chặt lấy tay của Lạc Khanh Nhan, sải
bước tiến về phia trước. Lạc Khanh Nhan cười thảm, nàng quả thật không đủ can đảm
chối từ hắn, thôi đi! Dù gì hắn cũng nhanh trở lại nơi ở của mình, nàng cũng
còn con đường của nàng, coi như tương giao thoáng qua, sẽ nhanh thôi, hắn và
nàng cũng như hai người xa lạ, không ai chạm vào cuộc sống của ai, cứ… buông
mình một lát đi….
Trời chiều
đã buông xuống, ánh tà dương bao phủ khắp nơi, ửng hồng cả một vùng thiên địa
Thiên nhiên
ôn hòa dịu dàng, từng chiếc lá va chạm vào nhau, tạo nên những điệp khúc du
dương không thể tả
Bóng hai
người in dài trên mặt đất
Hai người,
đều vận nam trang, một bạch y như ngọc, một lam y thanh nhã
Một người
tuấn mỹ vô song, một người khuynh thành khuynh quốc
Một người nụ
cười mang chút gì đó bĩ khí, mị nhân, người kia tiếu dung điềm điềm, mang vài
phần khả ái ngây thơ
Mười ngón
tay đan chặt, tương khấu…
Tất cả, vẽ
nên một bức họa cuộn tròn xinh đẹp…..
“ Lão đầu,
ngươi thật an tâm giao bảo bối tôn tử của ngươi cho tiểu nha đầu kia sao?!” một
giọng nói trầm thấp, khàn khàn vang lên, một lão giả mặt mày phi dương, mười phần
tiên phong đạo cốt ôn hòa mỉm cười vấn lão giả ngồi đối diện cùng người, người
này chẳng phải là lão ngoan đồng, gia gia của Dung Phượng Ca sao!
Lão ngoan đồng,
một thời thần y xuất chúng võ lâm, chính đạo hay ma đạo điều kính nể – Dung Cơ,
đưa tay đặt quân cờ, đạm cười đáp : “ chúng ta không còn lựa chọn nào khác”.
Nào còn bộ dáng hì hà mười phần lão ngoan đồng như thường ngày. Lão giả còn lại,
khẽ thở dài : “ ngươi đừng quên, tiểu nha đầu kia, là đệ tử của người kia…”
“ Lão Hàn
Vô chết tiệt kia, quả thật may mắn, cuối đời còn thu được một đệ tử xuất chúng
như vậy” nghĩ đến đây Dung Cơ không khỏi nghiến răng nghiến lợi, y cùng hắn
tranh đấu cả đời, đến cuối cùng quân cuối cùng hắn tung ra lại là người kia, thực
sự tức chết y mà. Tiểu nha đầu kia, chỉ riêng nói về tâm cơ thôi cũng thâm trầm
sâu không đáy, nhất là đủ tuyệt tình, đủ lãnh khốc, mới có thể làm nên đại sự.
“ Dung Cơ,
ngươi và Hàn Vô tranh đấu cả đời, không chán sao?!” lão giả cười khổ. Dung Cơ
nghe vậy, bèn cười cợt hỏi lại : “ vậy còn ngươi, Minh Lam, ngươi và Đế Y hơn
thua người chết ta sống cả chục năm nay, chán sao?!” Lão giả tên gọi Minh Lam
chỉ còn biết lắc đầu cười khẽ, lại đặt một quân cờ trên bàn cờ
Bốn người bọn
họ, tri kỉ, đối thủ, hay là kẻ thù… không rõ, cũng không biết nữa, mấy chục năm
nay vẫn cứ duy trì như thế, có lẽ là… vì tịch mịch đi….
“ Ngươi nói
xem, thiên hạ này… rốt cuộc là đi về đâu?!” Minh Lam chợt cười, thanh âm nhẹ hẫng,
như là mây là khói, mờ ảo đến hư vô. Dung Cơ nhếch môi cười cợt, thanh âm bất
chợt tràn đầy ngạo mạn : “ thiên hạ này có ra sao thì có liên quan gì đến ta?!”
Ngài không phải là thánh, nếu như hài tử kia bị cả thiên hạ nguyền rủa thì ngài
cần chi phải quan tâm đến thiên hạ này kia chứ, không tồn tại được, vậy thì tất
cả điều hủy diệt đi…
“ Dung Cơ,
ngươi vẫn còn hận sao?!” Minh Lam sầu thảm cười
“ Không hận,
chỉ là không còn quan tâm nữa…” Dung Cơ thanh âm không ra cảm tình, đôi còn
ngươi sáng quắc, nhìn thẳng vào vị bằng hữu lâu năm của mình, ánh mắt ấy tựa
như đã thấu mọi nhân tình ấm lạnh của thế gian này rồi, tang thương cũng vậy, đớn
đau cũng thế… điều đã trải qua cả rồi, chết lặng…. đến không còn cảm xúc…
Hận sao?!
hai mươi năm trước ngài cũng đã tự vấn mình như thế
Cả một đời
hành y tế thế, cứu giúp người khác, nhưng hài tử của mình lại không bảo vệ được,
tôn tử của mình cũng suýt chết không biết bao nhiêu lần
Cả một đời,
vì sinh linh đau đớn, mà tìm mọi cách cứu giúp, đến cuối cùng lại bị chính bọn
họ nguyền rủa người thân của mình
Ngài sẽ
không bao giờ quên, cài ngày của hai mươi năm về trước, nữ nhi của mình bị đám
người kia chôn sống…
Ngài sẽ
không bao giờ quên, con rể của mình, vì uất hận mà tự vẫn
Cũng không
bao giờ quên, tôn tử duy nhất vừa mới chào đời của mình, thiểu chút nữa bị bọn
họ nhẫn tâm ném vào hỏa diễm….
Ngay lúc
đó, ngài lại đang cứu trị dịch bệnh cho cả thôn trấn….
Ngay lúc
đó, ngài đang nghiên cứu thuốc trị dịch bệnh cho bá tánh….
Khi nữ nhi
của ngài đau