
có nhiều người xấu lắm hả”
“ Ách! Sao
ngươi lại hỏi vậy?!”
“ Gia gia
nói”
Lạc Khanh
Nhan cũng không rõ lắm ý định gia gia của nam tử này, nhưng nhìn nhìn kỹ dung mạo
của Dung Phượng Ca, Lạc Khanh Nhan chợt nghĩ, nếu cái dung nhan này mà để cho
người khác nhìn thấy, thì cho dù là thánh cũng hóa thân thành ma đó mà…
“ Huynh
đài, không sao chứ?!” Thấy Lạc Khanh Nhan một thoáng yên lặng, Dung Phượng Ca vẫy
vẫy tay trước mặt nàng, Lạc Khanh Nhan sực tỉnh, lắc đầu cười trừ : “ không có
gì, bên ngoài quả thật nguy hiểm hơn so với trong này nhiều lắm”. Dung Phượng
Ca nghe vậy, yên lặng không nói
“ Ngươi thực
sự rất muốn ra ngoài…” Lạc Khanh Nhan thấy y yên lặng, không hiểu sao cũng có
chút khó chịu, bèn hỏi. Dung Phượng Ca gật gật đầu, đương nhiên là muốn a,
nhưng là…..
“ Được rồi,
để ta đưa ngươi đi thăm thú thế giới bên ngoài, được không?!” Lạc Khanh Nhan đề
nghị, dù gì nàng cũng phải đi đến Thiên Phong động, sẵn tiện đem hắn đi cùng
cho đỡ buồn, hắn đáng yêu như vậy đem giữ làm sủng vật bên cạnh cũng không sai
Nghe Lạc
Khanh Nhan nói thế, ánh mắt của Dung Phượng Ca chợt lóe ánh sáng, nhưng rất
nhanh đạm đi, y lắc đầu, thanh âm buồn buồn : “ không được, gia gia đã nói, ta
không được phép bước ra sơn cốc này”
“ Vậy để
xin phép gia gia ngươi giúp ngươi được không ?!” Lạc Khanh Nhan kiên nhẫn nói,
quả thật đối với nam nhân này không biết lấy đâu ra, Lạc Khanh Nhan cảm thấy
mình đủ kiên nhẫn, nếu là bình thường người khác thì nàng đã đá từ lâu lắm rồi,
ai da! Cũng có thể là vì gương mặt của hắn đúng mẫu mà nàng thích chăn, hay là
vì ánh mắt kia quá đỗi xinh đẹp, hay là do… cũng chả rõ, nhưng là quả thật nàng
thực sự chán ghét hắn không đứng dậy
“ Được sao
?!!” Dung Phượng Ca hỏi lại
“ Đương
nhiên a, trên đời này không có chuyện gì là Lạc Khanh Nhan ta không làm được”
“ Vậy thì tốt
quá, cảm ơn ngươi…” Dung Phượng Ca mỉm cười, một lần nữa Lạc Khanh Nhan âm thầm
cảm thán, quá thật nhất tiếu khuynh quốc, nhị tiếu khuynh thành mà….
Nhưng mà
cho đến khi gặp được lão ngoan đồng tự xưng là gia gia của Dung Phượng Ca, Lạc
Khanh Nhan đầu đầy hắc tuyến, nàng sai lầm rồi, quả thật không nên dây dưa với
người già, nhất là những lão ngoan đồng như thế này, thực sự là rất phiền phức
a
“ Ngươi nói
là muốn mang theo Phượng Ca ra ngoài…” lão ngoan đồng hỏi
“ Đúng vậy”
Lạc Khanh Nhan gật đầu, da đầu có chút run lên, dường như nàng có cảm giác đang
bị lão ngoan đồng này tính kế
“ Được a,
ta giao Phượng Ca cho ngươi..” Lão ngoan đồng gật đầu
Ách! Đơn giản
chỉ vậy sao… Lạc Khanh Nhan có chút kinh ngạc, nhưng vẻ mặt không biểu hiện gì
nhiều, nhưng là lão ngoan đồng cầm tay của Dung Phượng Ca, đặt vào tay nàng, vẻ
mặt rất chi là ‘khẩn thiết’, lên tiếng : “ ngươi nhất định phải chăm sóc tốt
cho bảo bối tôn tử của ta a, cả đời phải bảo vệ nó, săn sóc cho nó, biết
không?!” A ..a.a.. có ai nói cho nàng, thế sự này rốt cuộc là cái gì đây, hắn
là nam còn nàng là nữ mà, dù hắn có đẹp giống nữ nhân đi chăng nữa thì cũng đừng
nói mập mờ như vậy chứ
“ Lão tiền
bối à, cũng không quan trọng như vậy đi…” Lạc Khanh Nhan cười gượng, rút tay về,
nói giỡn, nàng chỉ tiện tay dẫn hắn làm sủng vật thôi mà, có cần phải rắc rối
như vậy không
“ Đương
nhiên là rất quan trọng, ngươi nhất định phải hứa…” Lão ngoan đồng tự dưng
nghiêm túc, thanh âm tràn đầy kiên định, ánh mắt một thoáng nghiêm nghị khiến
cho Lạc Khanh Nhan có chút kinh hãi, Dung Phượng Ca đứng một bên, có cái hiểu
cái không, ngơ ngác nhìn hai người, Lạc Khanh Nhan thấy vẻ mặt mong đợi của
Dung Phượng Ca lại không nỡ chối từ, cho nên nghiến răng nghiến lợi gật đầu
“ Tốt! Phượng
Ca, con đi chuẩn bị đồ đạc đi, mai có thể đi ra ngoài được rồi…” Lão ngoan đồng
hi ha cười, dặn dò Dung Phượng Ca, Dung Phượng Ca được gia gia của mình cho
phép đi ra ngoài, đương nhiên rất là vui mừng rồi, bèn nhanh như cắt chạy về
phòng mình, chuẩn bị đầy đủ đồ đạc, thấy vẻ mặt hứng khởi của Dung Phượng Ca, Lạc
Khanh Nhan bỗng dưng bật cười, thôi đi, có một sủng vật đứng bên người, cũng
không sai…
Thấy bóng
lưng của Dung Phượng Ca khuất dần, lão ngoan đồng quay đầu lại nhìn Lạc Khanh
Nhan, thanh âm nghiêm túc, nói : “ ngươi có biết vì sao ta lại không cho phép
Phượng Ca ra ngoài không?!” Lạc Khanh Nhan lắc đầu, nàng quả thật cũng muốn biết
chuyện này
“ Phượng Ca
sinh ra là ngày mười ba tháng ba, đó là ngày âm thịnh dương suy nhất trong năm,
ngày hài tử ấy ra đời, trong vòng ba năm thiên hạ chìm trong đại nạn, hạn hán,
lũ lụt, dịch bệnh triền miên….. ngươi có biết truyền thuyết ‘diệt thiên’…” lão
ngoan đồng nói đến đây, thanh âm loãng dần, nhẹ hẫng, nhưng lại mang vô tận xót
thương, Lạc Khanh Nhan vẫn yên lặng, không một lời nói…
“ ‘Diệt
thiên’ sinh ra chính là vì diệt thiên hạ, khiến cho nhân sinh lầm than, đồ
than, gieo rắc tai ương khắp nơi, người này sinh ra chính là vì điên đảo thiên
hạ…., người mang mệnh diệt thiên, nếu là nữ nhân là hồng nhan họa thủy, còn nếu
là nam nhân … ta cũng không rõ, bởi lẽ hầu hết người mang mệnh ‘diệt