
ỏe
không ?!”
Dường như
cách nửa tháng, lại có một bức thư Dung Phượng Ca gửi cho nàng, dù nàng không hồi
âm đáp lại, hắn vẫn cứ ngây ngốc gửi, thực sự là ngốc tử mà…., trong thư cũng
là nói mấy vấn đề ngu ngốc đến ngây thơ, người này…. mỗi dòng chữ, mỗi câu nói,
đơn giản như vậy… lại khiến cho nàng xao xuyến đến như thế, thực sự là….
Nói hắn ngốc!
thực ra bản thân nàng cũng điên chẳng kém gì, biết rõ không nên dây dưa vào, lại
cứ luyến tiếc, biết rõ không nên nhớ, lại càng tưởng niệm nhiều hơn, biết rõ giữa
hắn và nàng là không thể, song …. lại còn vấn vương nhiều đến như vậy, Lạc
Khanh Nhan cười khổ….
Cứ tưởng sẽ
nhanh thôi sẽ không còn nhớ, nhưng sao lại càng muốn quên lại càng tưởng niệm
sâu sắc thế này a…. Dung Phượng Ca, ngươi rốt cuộc đã gieo trong ta thứ cổ độc
si mê nào vậy ?!
Nhiều lần,
muốn hồi âm cho hắn, nhưng đặt bút xuống, lại chả thể viết được gì….
Lần này
cũng vậy, rút lấy bức thư dưới chân Tiểu Bạch, Lạc Khanh Nhan thả cho nó đi, mở
thư ra nhìn, khe khẽ thở dài, rồi cho vào trong hộp gỗ…
Đóng hộp…
Khóa lại…
Như là….
Khóa lại
tâm của mình..!!
Không để
nó… rung động…!!!
Vượt qua
hàng trăm dặm đường, chú bồ câu Tiểu Bạch cũng quay về sơn cốc, nhưng dưới chân
lại không có thư hồi âm nào, Dung Phượng Ca thấy vậy cũng không nói gì thêm,
song ánh mắt một thoáng mất mác, không phải là không có, Dung Phượng Ca ôn nhu
vuốt ve bộ lông mềm của tiểu Bạch, nhỏ giọng nỉ non : “ tiểu Bạch, Nhan Nhan….
Vẫn khỏe chứ ?!”
“ Thật sự là tuyệt
diệu …” Linh Vân cầm trên tay một đống giấy tờ, đăm đăm nhìn, mắt không rời dù
chỉ một chút, mặc dù chữ trên giấy thực sự khó coi nhưng là nội dung thật sự rất
hấp dẫn nhân, Linh Vân vừa đọc vừa cảm thán, ngẩng đầu nhìn Lạc Khanh Nhan, ánh
mắt còn lấp lánh còn hơn cả vì tinh tú sáng chói nhất trên bầu trời : “ ai da!
Khanh Khanh à, ngươi thật sự là rất giỏi đó, hay là ngươi làm sư phụ của ta
đi”. Ngay từ đầu nhìn nữ tử này, nàng đã biết không tầm thường, những ngày ở
chung nàng lại càng khẳng định điều đó, phong thái này, cốt cách này và cả cái
đầu chứa nhiều ý nghĩ đa dạng kia nữa, thật muốn bổ ra để xem trong đó có gì mà
“ Như vậy là
ngươi đồng ý cùng ta hợp tác !!” Lạc Khanh Nhan không nhanh không chậm nói.
Linh Vân liên tục gật đầu, đương nhiên rồi, nếu không hợp tác há chẳng phải uổng
phí cả đời sao, bèn đáp : “ dĩ nhiên rồi, ngươi không biết, chỉ cần có thể kiếm
tiền thì Linh Vân ta nhất định không thể bỏ qua sao?!” Lạc Khanh Nhan nhìn Linh
Vân, cười cười, có chút ý vị sâu xa, khiến cho Linh Vân có chút đổ mồ hôi hột :
“ ách! Ngươi nhìn cái gì nha, ta biết Linh Vân ta vẻ đẹp chim sa cá lặn, dù
ngươi cũng rất là tuấn mỹ nhưng ta thật sự không có hứng thú với nữ nhân
đâu?!…”
Lạc Khanh Nhan có
chút buồn cười, người này dường như vẫn còn hiểu lầm người kia là nữ nhân a!!
“ Khanh Khanh,
ngươi nói xem, với cái kế hoạch này, thì phải mất bao lâu mới có thể hoàn thành
a…” Linh Vân một lần nữa nghiên cứu thật kỹ, nhíu mày nghiêm túc vấn. Lạc Khanh Nhan mỉm cười đáp : “ nếu
như đúng tiến độ thực hiện, chậm nhất là năm năm nhất định sẽ hoàn thành, nhưng
là ta tin với bản lĩnh của Linh Vân cô nương, thì ba năm cũng có thể xong việc
mà, đúng không ?!”
Muốn một tổ
chức phát triển, điều đầu tiên cần chính là nhân tài, mà tiểu cô nương Linh Vân
này, cũng là một kỳ tài không kém, ăn nói sắc xảo, giảo hoạt thông minh, lại nắm
bắt tin tức nhanh chóng như vậy, chỉ cần có thể rèn luyện vài năm, Lạc Khanh
Nhan tin chắc, tiểu cô nương này sẽ còn tỏa sáng hơn nữa
“ Đương
nhiên a, Linh Vân ta chỉ cần muốn là không gì có thể ngăn cản được” Linh Vân vỗ
vỗ ngực, một bộ dáng hết sức dương dương tự đắc, nhưng là tận sâu trong đáy mắt,
là sự kiêu ngạo, sắc bén khó ai bì kịp, nữ tử như vậy, thiên hạ lại có mấy ai
bì kịp
Lạc Khanh
Nhan khẽ nhếch môi đạm cười, đáy mắt tràn đầy tán thưởng, người như vậy, mới xứng
đáng hợp tác cùng nàng, không phải sao ?!
Đến đây,
truyền kỳ về một trong những nhân vật kiệt xuất nhất thiên hạ, bắt đầu mở
màng….
Trời thu
Se lạnh
Ánh mặt trời
cũng không còn gay gắt như là mùa hạ, thay vào đó, là sự ôn hòa dịu nhẹ hơn, nắng
vàng nhàn nhạt bao phủ khắp một vùng thiên địa, những hạt nắng ấm áp rải đầy khắp
nơi, không khí lúc đầu thu, thật sự dễ chịu
Cách ba
trăm dặm về hướng nam, Tây An có một rừng trúc, thật sự lớn
Trúc, đứng
thẳng, ngạo nghễ như quân tử
Gió, đong
đưa, tạo nên những thanh âm thiên nhiên sâu lắng
Những chiếc
lá, nhẹ nhàng rơi, đong đưa theo gió, xoay nhẹ từng vòng trên không trung rồi
rơi xuống mặt đất
Bỗng, một
luồng sát khí chợt ập đến, bao quát cả một vùng, mang theo cảm giác áp bách đến
khó thở
Một đường
kiếm, nhanh như chớp vung lên, nhạy bén, mềm mại nhưng uy lực vô song, những
chiếc lá trúc, nhanh chóng rơi xuống lả tả, những chiếc lá được kiếm vẽ qua, đứt
đoạn thành từng mảnh nhỏ, điều đặn…
Bạch y
phiêu diêu trong gió, ba ngàn tóc đen theo mỗi động tác của người đó mà phi vũ,
mũi kiếm theo từng cái vung tay mà tạo nên những chiêu thức đơn giản, song