
lại
vô hình chung mang theo sức mạnh kinh người
Người này
có nội công cực cao…
Người này!
võ công thực sự xuất chúng..!!
Nhanh như cắt,
không biết ở đâu, đột ngột một bóng trắng xuất hiện, tấn công từ đằng sau người
kia, song… người kia dường như cũng chả nao núng gì, thong thả đánh lại
Từ kiếm
pháp, chưởng pháp, khinh công cho đến đấu nội lực, hai người tử triền lạn đánh
cả mấy canh giờ nhưng chưa ai có ý định dừng lại, như là liều mạng người sống
ta chết vậy
Chiêu thức
đơn giản, không hoa lệ, không đẹp mắt
Lãnh, nhanh
, tuyệt.., kiếm khí vô song
Hai người
này, biến ảo chiêu thức không ngừng, một người chiêu thức dương cương, người
kia đối lại nhẹ nhàng, từ tốn. Nhu từ xưa vốn khắc cương…!!
Cả rừng
trúc, lay động trong gió, như đàn một khúc, cổ vũ cho hai người
Càng đánh lại
càng hăng?! Rốt cuộc ai lại là người thắng cuộc?!
Hai canh giờ
sau, bạch y lão giả chiêu thức bắt đầu yếu dần, không còn mạnh mẽ như lúc trước,
còn bạch y nam tử kia, động tác vẫn như vậy điều điều, không nhanh cũng không
chậm, không mạnh cũng không quá yếu
Xoẹt! kiếm khẽ
vung lên, lướt nhanh qua gáy của bạch y lão giả, nam tử tung mình ra đằng sau,
xoay người lại, dừng động tác, giơ lên thanh kiếm, mỉm cười, thanh âm trầm thấp
mang theo vô hạn mị lực : “ sư phụ! Người thua…”
Bạch y lão
giả nghe vậy, không giận phản cười, thanh âm sang sảng , hào khí ngời ngời : “
thật là trường giang sóng sau đè sóng trước mà, Khanh Nhan! Mới có hơn một năm
mà võ công của con đã tăng trưởng thần tốc như vậy, thật sự đáng khâm phục….”
“ Là nhờ sư
phụ chỉ bảo!” Lạc Khanh Nhan cung kính gật đầu, nét mặt không chút gì biến đổi.
Vẫn cười cười như vậy, vẻ mặt càng ngày càng khó khiến cho người ta nhìn được bản
chất thật sự bên trong của người này. Hàn Vô lắc đầu, cười dài : “ Khanh Nhan!
Thiên niên niên chỉ cho con nội lực, thân thể của con mặc dù căn cơ không vững,
song là bản thân con tự cố gắng rèn luyện, sự chăm chỉ của con cũng khiến cho
lão đầu ta tự xấu hổ”
Hài tử này,
không những ngộ tính cao còn một tố chất rất quan trọng nữa, ấy là cố gắng hết
sức mình, kiên trì hết sức mình, cả năm nay ngài chứng kiến, ngày nào hài tử
này cũng chỉ ngủ không quá hai canh giờ, còn lại là điên cuồng rèn luyện thể chất
của mình, cùng võ công, sở dĩ tiến bộ nhanh như vậy, cũng nhớ vào cố gắng hết sức
mình thôi. Dù có là kỳ tài võ học, hay là có duyên, có ngộ sâu sắc với võ công
trong thiên hạ đi chăng nữa, nhưng nếu không cố gắng hết sức mình, sao lại có
thành tựu nhanh như vậy, mới chỉ có một năm mà có thể đánh bại được ngài ?!
“ Là sư phụ
không đấu hết sức mình thôi!” Lạc Khanh Nhan cười nhẹ. Hàn Vô bật cười, có chút
cảm thán : “ nha đầu, sư phụ đã già rồi, không còn trẻ như các ngươi nữa a,
cũng không sức để gây sức ép lớn như vậy nha”
“ Khanh
Khanh….” Thanh âm lanh lãnh, từ đằng xa vọng lại, chưa thấy người đã nghe thấy
thanh âm. Hàn Vô định nói gì thêm, nhưng nghe thấy thanh âm đó của Linh Vân,
Hàn Vô da đầu có chút rung lên, vội vàng nói : “ Khanh Nhan à, vi sư có chuyện
đi trước …” nói đoạn, nhanh như chớp dùng khinh công chạy đi mất, Lạc Khanh
Nhan thấy vậy, không khỏi có chút buồn cười, lão đầu này trời không sợ, đất
không sợ, chỉ sợ mỗi một mình Linh Vân, thật sự là kỳ cục a
“ Khanh
Khanh! Ngươi luyện võ xong rồi à…” Linh
Vân đến nơi, chỉ thấy Lạc Khanh Nhan đứng đó, bèn hỏi. Lạc Khanh Nhan gật đầu,
Linh Vân bĩu môi, cảm thán : “ ngươi nha! Bộ nói nhiều với ta ngươi sẽ tốn bạc
sao, sao lại kiệm lời đến thế a ?!” Lạc Khanh Nhan nhếch môi đạm cười : “ Linh
Vân, ngươi quả thật, lúc nào cũng nhiều chuyện như vậy”
“ Hì, ta chỉ
nhiều chuyện với mỗi Khanh Khanh thôi mà !!” Linh Vân mỉm cười ngọt ngào, hết sức
xinh đẹp, một năm trôi qua, tiểu cô nương này càng thêm thanh xuân bức người, mỗi
khi ra đường, không biết làm chi trái tim của mỗi nam nhân siêu vẹo a
“ Nếu lời
này mà để cho Lam nghe được, nhất định sẽ ra tay với ta mất ?!” Lạc Khanh Nhan
nhún nhún vai, có chút bất đắc dĩ. Nghe vậy, Linh Vân hừ lạnh : “ hắn dám…”
“ Được rồi,
chỉ có hắn là chịu được bản tính thất thường của ngươi thôi, còn gì mà phàn nàn
a” Lạc Khanh Nhan cười cợt. Linh Vân khoanh tay, nhìn nhìn Lạc Khanh Nhan,
thanh âm như đùa như thật : “ ai da! Vậy còn ngươi, rõ ràng thích người ta muốn
chết, mà làm bộ….”
“ Ngươi nói
như vậy là ý gì ?!” Lạc Khanh Nhan mỉm cười, nét mặt bình thản. Linh Vân chu
môi, thanh âm lớn không lớn, nhỏ không nhỏ nhưng cũng dư sức lọt vào tai của Lạc
Khanh Nhan :
“ Ngươi đừng
tưởng, ta không biết cả năm nay… cứ hai tháng là lại mất tích mấy ngày, chẳng
phải đến thăm tiểu tình nhân của ngươi sao?! vậy mà người ta gởi thư, cũng
không chịu hồi âm dù chỉ là một bức, thật ra ngươi mới tự lừa mình dối người mà
thôi!!”
“ Linh Vân,
ngươi không hiểu…” Lạc Khanh Nhan bất giác cười khổ
“ Có gì mà
ta không hiểu chứ, yêu là yêu, mà không yêu là không yêu, cần chi phải từ đày đọa
mình như vậy a, Lạc Khanh Nhan trong chuyện tình cảm, ngươi cũng thật nhát gan,
như bao kẻ khác mà thôi…”
“ L