
ứt khoát
dùng hai tay nâng mặt cô lên, dùng toàn bộ khí lực hung hăng hôn môi cô.
Anh sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên hôn môi, anh cho rằng càng dùng lực càng thể hiện sự yêu thích, lại không biết, đôi khi, quá dùng lực sẽ
khiến người mình yêu bị thương.
Trong miệng dần dần nếm được mùi
vị máu tươi, giống như một chậu nước lạnh dập tắt mọi tình cảm trong
anh, anh đột nhiên ngẩng đầu, lại nhìn đến môi cô đang chảy máu kia đột
nhiên luống cuống. Dũng khí hôn cô đã sớm chạy đâu không thấy, chỉ còn
lại lo lắng vì vết thương của cô và sợ hãi bị vứt bỏ. “Thang Viên
nhi...tớ...” Viên Tiêu không biết nên nói cái gì, giải thích gì. Nhưng
vì sao muốn xin lỗi, anh chỉ muốn nụ hôn của cô mà thôi, nếu có thể quay lại lần nữa, anh vẫn sẽ làm như vậy.
Cảm giác đau đớn từ trên
môi càng ngày càng mãnh liệt, không ngừng nhắc nhở cô, cái người đang
cực kỳ vô tội trước mặt này đã làm ra chuyện gì với mình, gió đông thổi
tới miệng vết thương trên môi cô, như muốn xé rách lỗ hổng nho nhỏ kia,
trái tim Thang Viên bỗng cảm thấy đau đớn, ban đầu là đau, càng về sau
lại trở nên càng đau càng nhức, cô ngẩng đầu chống lại ánh mắt anh,
không khóc không nháo, chỉ an tĩnh nhìn anh vài giây như thế, sau đó lấy chiếc túi của mình dùng sức đập vào người anh, xoay đầu rời đi không hề ngoảnh lại.
“Thang Viên nhi! Đừng đi! Đừng đi!” Viên Tiêu hoảng
hốt gọi cô, chen chúc trong đám người đông đúc, cuối cùng đi tới cạnh
quảng trường giữ chặt cô: “Thang Viên nhi...” Anh nhìn cô quay mặt đi
không chút biểu cảm bất an trong lòng lan đến từng góc nhỏ trong cơ thể. Hàn ý trong cơ thể anh đấu đá lung tung, chưa từng khủng hoảng như vậy, ngay cả ngày mẹ đi cũng không có. Khi đó, cho dù rất muốn được bà yêu
thương nhưng luôn luôn bị xem nhẹ, cho nên cuối cùng cũng đã trở thành
thói quen. Nhưng bây giờ thì khác, cô gái trước mặt luôn quan tâm anh,
lo lắng cho anh, cô là người đầu tiên coi anh là con người thật sự. Anh
không muốn cô đi! Tuyệt đối không muốn!
“Buông ra!” Thang Viên
hơi cúi xuống nhìn bàn tay đang nắm chặt cổ tay mình, giọng nói lạnh
lùng vô tình. Bạn tốt bảy năm, thân thiết gắn bó, trong một đêm lại hoàn toàn thay đổi dáng vẻ. Cô không muốn hỏi lý do tại sao, cô chỉ muốn rời khỏi nơi này.
Thay đổi, không đáng sợ. Đáng sợ chính là đáy lòng bạn cự tuyệt việc người kia thay đổi. Đôi khi, nhát gan cũng là một con dao hai lưỡi, hại người hại mình.
“Cậu muốn đi đâu?” Viên Tiêu
từ từ cọ lên người cô, không để ý cô vùng vẫy ôm cô từ phía sau, để cằm
trên vai cô: “Thang Viên nhi, cậu không cần tớ sao?” Thang Viên cứng
ngắc nghiêng đầu nhìn lông mi anh run run bỗng nhiên thất thần, giờ phút này Viên Tiêu yếu ớt như một chú chim non lạnh run bị gió đông thổi
bay, đôi cánh nhỏ yếu đuối liều mạng muốn bắt lấy cơ hội sống cuối cùng.
“Vì sao phải làm như vậy?” Trái tim chợt trở nên mềm mại, thật ra vốn không phải nhẫn tâm như thế, chỉ là bối rối quá mức, căn bản không biết nên
làm gì, cũng không biết nên đối mặt với anh như thế nào, chỉ có thể lấy
cớ chạy trốn. Dù rằng trước mặt người ngoài cô nhìn có vẻ rất bình tĩnh.
Người này nha, là người cô quan tâm, chăm sóc bảy năm, ngay cả làm ra chuyện
quá phận, cô cũng không nhẫn tâm trách móc nặng nề anh nửa điểm, chứ nói gì đến việc làm anh bị thương.
“Tớ thích cậu, Thang Viên nhi, tớ thích cậu!” Viên Tiêu nỉ non bên tai cô, giọng nói du dương lại kiên
định. Thang Viên ngây người trong nháy mắt, phản ứng kịp cũng chỉ có thể cười khổ: “Viên Tiêu, cậu chỉ quả ỷ lại tớ, không phải thích.” Làm sao
có thể thích được chứ, kia rõ ràng chỉ là quyến luyến. người này đơn
thuần đến mức ngay cả tình cảm cũng không phân biệt được, cô sao có thể
so đo cùng anh. Chỉ là một nụ hôn mà thôi, cũng có thể là nụ hôn duy
nhất ở kiếp này, dành cho anh cũng không tệ, ngoại trừ anh, cô không
nghĩ rằng còn có nụ hôn của ai khiến cô không cảm thấy ghê tởm.
“Cậu buông ra, tớ muốn đi về, cậu bình tĩnh lại đi, tớ không giận cậu,
chuyện đêm nay chúng ta hãy quên đi!” Thang Viên thấp hơn Viên Tiêu một
cái đầu chỉ có thể vỗ vỗ mu bàn tay anh, cô thật sự phải đi về cẩn thận
suy nghĩ, anh không hiểu không có nghĩa là cô không hiểu, vì sao trái
tim vẫn còn đập nhanh như vậy? Vì sao ở trong ngực anh mặt lại đỏ.
“Không phải như thế! Không phải!” Viên Tiêu bỗng nhiên nắm chặt vai cô, khiến
cô đối mặt với mình: “Tớ chính là thích cậu, tớ vẫn có thể phân biệt
được.”
“Viên Tiêu, nghe lời, đừng tùy hứng.” Thang Viên miễn
cưỡng nở ra một nụ cười, đối diện với ánh mắt của anh, sự kiên định
trong mắt anh khiến cô gần như là hoàn toàn tin tưởng. Làm sao có thể
như vậy, cô lắc lắc đầu đem chặt đứt toàn bộ những suy nghĩ kỳ lạ trong
người.
“Cậu thế nhưng lại không tin tớ!” Viên Tiêu vươn tay nắm
lấy cằm Thang Viên, trong ánh mắt kinh ngạc của Thang Viên đem tay cô
đặt lên ngực mình: “Cậu sờ thử xem! Trái tim tớ đập thật là nhanh! Vì
sao cậu lại không chịu tin?” Trong ánh mắt anh lóe ra sự ngoan độc, đồng thời sâu trong đáy mắt lại mang theo tia thất bại. Có lẽ, lần này đúng
là tự nhận lấy kế