
không nghĩ đến Viên Tiêu lại có thể nói một câu như vậy: "Cút! Lăn về nhà cậu đi!" Cô ôm gối ném qua,
lông mày dựng lên cắn răng nói.
Viên Tiêu thỏa mãn ôm gối đứng ở
dưới giường, ủy ủy khuất khuất, bộ dáng muốn tiến lên lại không dám, rất giống tiểu hồ ly rơi xuống nền tuyết. Trong miệng còn không ngừng lẩm
bẩm: " Bánh trôi nhỏ thật hung dữ …"
Rõ ràng người bị chiếm tiện
nghi là cô, bị buộc khuất phục cũng là cô, anh còn dám uất ức! Thang
Viên hung ác trợn mắt nhìn anh: "Được rồi, cậu mau về nhà đi, mồng một
đầu năm, nhất định nhà cậu cũng có rất nhiều chuyện!”
Quả thật,
tối hôm nay còn có một buổi dạ hội, Viên Tiêu nhíu nhíu mày, nhớ tới tối nay lại phải đối mặt với những con người kệch cỡm kia trong lòng liền
nổi lên cảm giác phiền chán, nếu không phải bây giờ còn chưa đủ thực
lực, một ánh mắt anh cũng sẽ không cho cái người được gọi là cha của
anh! Bạch Nhiễm Nhiễm tất nhiên rất đáng hận, nhưng đáng hận hơn là Viên Chiến! Viên Tiêu, anh đời này sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn! Không,
anh muốn phá hủy hắn, sau đó hung hăng giẫm kiêu ngạo của hắn dưới chân! Mặc dù như thế, bữa tiệc tối nay vẫn phải tham gia, nhưng là ...
"Anh không đi!" Viên Tiêu làm như giận dỗi đặt mông ngồi trên giường, ôm chặt gối: "Anh không muốn đi!"
Đây là muốn cùng nàng cãi nhau ? Thang Viên giận quá hóa cười: "Vậy cậu
tính ngồi ỳ ở chỗ này luôn hả ?" Đây rõ ràng chính là dụ dỗ người khác,
làm gì có một chút bộ dáng của bạn trai ? Thang Viên nâng trán, trong
nháy mắt tại đáy lòng cảnh cáo chính mình: chỉ là thử một chút mà thôi,
không thể tin, không thể tin!
"Đây cũng là nhà anh!" Viên Tiêu ngẩng đầu giải thích một cách hợp lý. Nhà vợ chính là nhà mình! Cái này nhất định phải nhớ kỹ!
Ơ! Vẫn là đánh rắn giữa khúc (làm việc không triệt để), Thang Viên nhức đầu nhìn Viên Tiêu: "Cậu xác định không đi?"
"Anh. . . Đi. . . " Viên Tiêu bĩu môi không thể làm gì hơn là nói ra chữ đi.
Thang Viên vừa muốn thở phào đã thấy Viên Tiêu vui mừng chạy tới, cúi
người xuống chỉ chỉ môi mình, mắt to lấp lánh: "Bánh trôi nhỏ ..."
"Làm gì?" Thang Viên hung dữ quát lên, không biết làm sao nhịp tim lại bắt đầu tăng tốc. Không phải như cô nghĩ đâu ...
Viên Tiêu không nói lời nào, chỉ duy trì động tác như vậy, cố chấp nhìn Thang Viên.
Thang Viên bất đắc dĩ, đành phải chống nửa người trên lên in trên môi anh một nụ hôn nhẹ nhàng: "Được rồi, đi đi!" Không đi nữa mặt cô lại muốn đỏ
lên, thật là! Cô sống hai đời, lại (mình muốn để từ “cư nhiên” nhưng sợ
ko thuần việt) bị một người mà chính mình coi như em trai làm cho đỏ
mặt, còn ra thể thống gì nữa đây!
Nếm được ngon ngọt, Viên Tiêu
nhất thời cười tít mắt khoe hàm răng trắng, cũng không tiếp tục dây dưa, thừa dịp Thang Viên không chú ý, dùng sức hôn một cái trên mặt cô, cười híp mắt nói: "Hôn trả em." Vừa dứt lời liền vội vàng chạy ra khỏi phòng ngủ, chờ thời điểm Thang Viên phản ứng lại, đâu còn nhìn thấy bóng dáng anh ?
Viên Tiêu đi vào phòng khách tạm biệt ba mẹ Thang rồi lái
xe về nhà, dọc theo đường đi, miệng cũng không khép lại được, vừa vuốt
môi mình vừa cười, giống như mèo trộm thịt. Năm mới này thật đúng là
ngày tốt!
Lúc Viên Tiêu về đến nhà, Viên Địch đang ở thư phòng
làm việc, thời điểm Viên Tiêu vào thư phòng anh cũng không nghe thấy.
Viên Tiêu thở dài khép laptop của Viên Địch lại: "Anh, hôm nay là mồng
một đầu năm đấy."
"Có chỗ nào khác nhau sao?" Rốt cuộc Viên Địch cũng ngẩng đầu lên, âm thanh lành lạnh trước sau như một.
Viên Tiêu sững sờ một chút, ngay sau đó cười cười, kéo cái ghế bên cạnh ngồi xuống: "Ừ. Không có gì khác nhau." Nói xong anh tự lấy một phần tài
liệu trước mặt Viên Địch vùi đầu vào đọc. Viên Địch nhìn anh một cái,
không nói gì nữa. Hai anh em cứ yên lặng như vậy, làm công việc của
mình.
Buổi tối, Viên Tiêu cùng Viên Địch mới lên đường đến nhà
lớn Viên gia, thời điểm hai người bọn họ đến, trong đại sảnh đã chật
ních người ăn mặc sang trọng, trên mặt mỗi người đều mang nụ cười, cả
đại sảnh xem ra vô cùng hài hòa, cũng vô cùng giả dối.
Ban đầu
Viên Tiêu muốn đưa tay về phía ly sâm banh, tuy nhiên thời điểm sắp chạm tới liền đổi hướng, cầm lên một ly nước chanh đưa tới bên môi từ từ
uống. Viên Địch mặc dù không có nhiều hứng thú đối với bữa tiệc, nhưng ở trong cái xã hội này, không có quan hệ thì không cách nào sống sót
được, huống chi, bọn họ còn có dã tâm không muốn người khác biết. Cho
nên mặc dù không tình nguyện, anh vẫn đến bắt chuyện với vài người trước mặt.
Viên Tiêu vốn muốn tới trong góc, ai ngờ lại nhìn thấy Viên Chiến mang theo Bạch Nhiễm Nhiễm cùng Viên Sanh đi về phía mình, tay
anh cầm ly chợt căng thẳng, mắt hơi híp lại, thật là một nhà ba người
hạnh phúc! Uống một hơi cạn sạch nước chanh trong ly, Viên Tiêu đặt ly
xuống, nặn ra một nụ cười ấm áp nghênh đón: "Cha, mẹ, em trai."
Thời điểm Viên Sanh nhìn thấy Viên Tiêu lập tức hừ lạnh một tiếng, quay đầu
về một bên, rước lấy một chút phẫn nộ của Viên Chiến. Nụ cười Viên Tiêu
cứng ở trên mặt, rụt cổ một cái, ánh mắt lóe ra, làm như cực kỳ sợ hãi:
"Em trai