
úc ba Thang xoay người,
không chú ý một chút, bộp, cái bật lửa rơi xuống đất. Nhất thời, tám mắt nhìn nhau. Thang Viên lúng túng
hận không tìm được một cái lỗ để chui xuống, khuôn mặt bị hun nóng đến
bốc khói, trong lòng Viêm Tiêu lại vui vẻ, ngay cả cha mẹ của Thang Viên cũng đã nhìn thấy, xem cô còn dám quỵt nợ hay không!
"Khụ khụ,
các con tiếp tục, tiếp tục." Ba Thang ho khan hai tiếng, rốt cuộc nói ra một câu tự cho là có thể giải vây, không ngờ lại làm không khí càng
thêm lúng túng. Thang Viên cúi đầu véo bắp đùi Viên Tiêu, bắp thịt trên
mặt Viên Tiêu co lại, nhưng không thể không tỏ ra xấu hổ mỉm cười, yên
lặng tự động viên trong lòng: vì vợ yêu, liều mạng!
Một bữa cơm
trưa này, không khí cực kỳ quỷ dị, mặc dù có mỹ vị trước mặt, nhưng bốn
người đều ăn không ngon, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, Thang Viên ăn
vài miếng cơm thật sự không chịu nổi không khí ngột ngạt này, không thể
làm gì khác hơn là bỏ đũa trốn vào phòng ngủ, mà tất nhiên Viên Tiêu
muốn đi theo, cho nên hai người liền một trước một sau vào phòng ngủ.
Hành động này, khiến ba mẹ Thang càng thêm khẳng định quan hệ của hai
người, thậm chí mẹ Thang còn nghĩ tới sang năm có nên đi chọn ngày tốt
hay không.
Thang Viên buồn bực vùi mặt trên chiếc giường mềm mại, than thở liên tục, làm sao lại khéo như vậy, bị ba mẹ thấy được rồi,
bây giờ cho dù cô nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch! Đều tại
Viên Tiêu, bình thường là đứa trẻ ngoan ngoãn quy củ như vậy, tại sao từ đêm ba mươi này lại có khuynh hướng phát triển thành sói đói ! Thang
Viên cụp tai, trong miệng kêu khổ, tiện nghi gì cũng để cho người ta
chiếm hết, lại còn tìm ba mẹ mình làm công tác dự phòng trước, lần này
anh thật không hề uổng công!
Viên Tiêu đẩy cửa đi vào, đã nhìn
thấy Thang Viên hệt như đà điểu, anh không khỏi mỉm cười, mấy ngày nay,
nhiều tính cách cô che dấu bị anh phát hiện, nên anh mới biết, cô không
chỉ lẳng lặng nhìn năm tháng trôi qua, cô cũng sẽ thực sự trải qua nó.
"Bánh trôi nhỏ ..." Viên Tiêu tới bên giường nhẹ nhàng gọi, không ngờ Thang
Viên vừa nghe đến âm thanh của anh lập tức chôn đầu sâu hơn. Viên Tiêu
nhếch môi, cười đến ý vị sâu xa.
Anh từ từ nghiêng người phủ lên trên người Thang Viên, dán chặt phía sau lưng cô, không để ý cô giãy
giụa bọc bàn tay cô vào trong lòng bàn tay mình "Bánh trôi nhỏ. . . em
có đồng ý hay không?"
Vào giờ phút này Thang Viên đờ người
như một cây cọc gỗ, trái tim đập bang bang, dần dần khuôn mặt cũng ửng
hồng, cô cắn môi xấu hổ quát lên: "Viên Tiêu! Cậu lăn xuống ngay cho tớ
!"
Nói xong cô liền cố sức xoay người muốn hất Viên Tiêu ra,
không ngờ vừa lật người lại cứng rắn đưa chính mình vào trong ngực Viên
Tiêu. Viên Tiêu há có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, thuận thế cố định
người cô ở dưới thân thật chặt, thành thế nam trên nữ dưới tiêu chuẩn,
Thang Viên lúng túng, động không được, bất động cũng không xong, nhiệt
khí trong thân thể từng chút tỏa ra ngoài, nếu hiện tại có một cái gương ở chỗ này, Thang Viên nhất định sẽ nhìn thấy một người ngượng chín mặt
trong gương!
"Thử một chút đi, Thang Viên, có được hay không?"
Viên Tiêu vùi vào cổ cô, từ từ liếm, giọng nói mang vẻ làm nũng. Dường
như Thang Tiêu có thể tưởng tượng ra vẻ mặt cậu vào giờ phút này, đặc
biệt là cặp mắt to kia, nhất định đang kèm theo hơi nước, cho dù ai nhìn cũng sẽ không nhẫn tâm cự tuyệt yêu cầu của cậu.
Nhưng thật muốn thử một lần sao? Tiến tới bước này sẽ không còn đường quay về, nói
không chừng sau này ngay cả bạn bè bọn họ cũng không làm được. Bảy năm,
bảy năm tình cảm!
Ánh mắt Thang Viên có chút né tránh, trong lòng cực kỳ mâu thuẫn.
"Bánh trôi nhỏ, anh sẽ đối tốt với em, so với mẹ còn tốt hơn." Viên Tiêu nháy mắt, vô cùng hồn nhiên nhìn Thang Viên, Thang Viên không khống chế được sờ lên tóc cậu. Mắt đen tràn đầy mong đợi, cứ nhìn cô chăm chú như vậy, còn mang theo vẻ cầu khẩn, lòng Thang Viên mền nhũn không biết thế nào
liền gật đầu.
" Bánh trôi nhỏ, Bánh trôi nhỏ . . . em là của anh! Em là của anh!" Anh ôm cô thật chặt, gần như ép cô đến không thở nổi,
tay Thang Viên giật giật, nhưng không đẩy anh ra. Nhưng Viên Tiêu ngốc
lại mạnh mẽ ôm chặt. Thang Viên cũng không xem lời nói của anh là thật,
cho đến không lâu về sau thấy được sự điên cuồng của anh, cuối cùng cô
mới bừng tỉnh, thì ra cho tới bây giờ anh đều không nói đùa.
Hồi
lâu, Thang Viên mới dịch thân thể nói với Viên Tiêu đang nằm trên người
cô giống như chú cún nhỏ: "Tránh ra, cả người tớ đều tê rần."
Viên Tiêu vốn không muốn, như vậy phúc lợi anh muốn bao lâu mới có thể hưởng thụ được một lần nữa, nhưng vừa nghe đến nửa câu sau của cô, anh lập
tức chống cánh tay dời sức nặng của mình từ trên người cô xuống, sao anh lại quên rằng người anh nặng như vậy đè lên người cô sẽ làm đau cô mất. Viên Tiêu thận trọng liếc Thang Viên, thấy cô không có dấu hiệu tức
giận mới thở phào, lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ: "Vợ."
"Viên
Tiêu!" Thang Viên mới bắt đầu hoạt động đại não, lập tức khói xanh trên
đầu không ngừng bốc lên, cô thế nào cũng