
òn hỏi: “Vậy
công việc mới em đã xác định rõ ràng chưa?”
“Có, là công ty kinh doanh thiết bị y tế.” Trong lòng Lâm Hiểu có điểm khẩn trương.
Bác Thần gật đầu nói: “Vậy cũng tốt, công việc quan trọng nhất là em
yêu thích nhưng ít nhất cũng không cần quá trái ngược với chuyên môn của mình, bằng không cứ ngốc nghếch cố gắng cũng không có ý nghĩa.”
Lâm Hiểu thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại chần chờ nói: “Anh đồng ý thật rồi, em chỉ sợ anh không đồng ý.”
“Có gì mà không đồng ý, dù sao em không thích làm thì từ chức, anh nuôi em là được.” Bác Thần xoa đầu Lâm Hiểu.
Lâm Hiểu nghe đến đó thì nổi lên cảnh báo, tuy rằng ngoài mặt vẫn mềm mại nhưng trong lòng thì quật cường nghĩ, nếu đã quyết định sẽ không
thể tùy tiện mà từ chức đâu!
Khó có được cơ hội, Lâm Hiểu và Bác Thần tiếp tục ngọt ngào thêm một
lát. Hôn hôn, lại ôm ôm, sau đó hỏi hắn gần đây tìm kiếm tư liệu về các
công ty thế nào, …nói chung là đủ loại.
Đến khi thấy Lâm mẹ từ cửa hàng trở về nhà, cô mới nhanh chóng chạy về.
Vốn lúc Lâm Hiểu rời khỏi Bác Thần cô vẫn còn chút không thỏa nhưng
đến khi trở về phòng, Lâm Hiểu nghĩ tới lời nói của Tề Kỳ, ngực cô dấy
lên một ngọn lửa, vô cùng mạnh mẽ mà vì công việc này chuẩn bị mọi thứ.
Lâm Hiểu nhớ tới lúc học đại học, cô vẫn luôn hy vọng sau khi tốt
nghiệp có thể đạt được vị trí nào đó cùng tôn nghiêm của bản thân, có
thể biểu hiện thực lực của mình cùng với kiếm được nhiều thành tích. Cô
nhớ lại cảm giác khi đó, khát vọng trong đầu càng trở nên nồng đậm.
Trước kia đến bệnh viện làm, lúc không có chuyện gì cô sẽ lén lút dạo trang web nhưng hiện giờ, Lâm Hiểu sẽ thường thường cầm một quyển sách
dạy phát âm tiếng anh, nhỏ giọng ở một góc luyện tập.
Vì muốn nhanh có hiệu quả, cô dứt ruột dùng hơn năm nghìn tệ đăng ký
một khóa học tiếng anh tốc hành. Mỗi buổi tối cô không còn đi tìm Bác
Thần nữa, cũng không rảnh bồi Lâm mẹ, cơm nước xong liền vội vàng chạy
đi học.
Trên thực tế so với những sinh viên vừa mới tốt nghiệp ra trường vẫn
còn như tờ giấy trắng, cô dù hai năm làm một công việc nhàn tản trong
bệnh viện cũng có khả năng hơn. Chính vì điều đó, Lâm Hiểu càng muốn nỗ
lực hết sức, để chính mình có thể trổ hết tài năng cạnh tranh với người
khác.
Bác Thần biết cô mỗi ngày đều phải đi học thì vô cùng săn sóc, đúng
giờ đều chờ cô ở bên ngoài. Mà tối nay, vẫn tiếp diễn như thế.
Lâm Hiểu vừa tan học liền nhìn thấy Bác Thần đứng chờ cô dưới cột đèn đường. Cô vẫy vẫy tay sau đó chạy tới, thuận thế bổ nhào vào lòng hắn.
Bác Thần “ai” một tiếng, lùi xuống vài bước nhưng vẫn theo phản xạ
dang tay ôm cô: “Lớn thế rồi mà vẫn còn ở bên ngoài yêu thương nhung
nhớ, không sợ bị người ta nhìn thấy sao.”
“Sợ gì? Người ta hâm mộ còn không kịp đâu.” Lâm Hiểu nghiêng đầu đắc ý nói.
Bác Thần cười cười, nắm tay cô đưa cô đi ăn khuya.
Lâm Hiểu ở bên cạnh oán giận: “Lúc nào cũng ăn khuya như vậy, rõ ràng cả ngày rất mệt mỏi nhưng em lại cảm thấy em nặng thêm hai ba cân rồi.”
Bác Thần “ừm” một tiếng, chậm rì rì nói: “Vậy không đi nữa?”
Lâm Hiểu nhíu mày, hơn nửa ngày mới không được tự nhiên đáp: “Đi thêm lần này nữa! Ngày mai không được đưa em đi!”
“Được được…” Bác Thần không chút để ý đáp, hắn căn bản không có đưa lời đề nghị của Lâm Hiểu vào trong đầu.
Lâm Hiểu nghe thấy thế thì khó chịu: “Em nói thật đấy! Buổi tối mai
không được đưa em đi! Bằng không em sẽ không mặc nổi váy tây trang nữa!”
“Mặc không vừa anh mua mới cho em”
“Mới rất đắt…Không đúng! Em mới không cần ăn đến phát phì rồi mua
quần áo mới. Anh, đồ chết tiệt, không được dụ dỗ em ăn khuya nữa.”
“…”
“…”
Trăng rằm sáng tỏ, hiền hòa vương ánh trăng trên đầu vai hai người.
Lâm Hiểu vô cùng may mắn khi khóa tiếng anh cô chỉ học trong một
tháng, bằng không cô nhất định sẽ ăn thành béo mập. Sau khi khóa học
kết thúc, vừa vặn đến tết âm lịch.
Hiện tại thói quen trở về quê đón tết không còn nhiều như trước nhưng giống Lâm Hiểu ở lại tiểu khu đa số đều là những người cao tuổi, hoặc
các bác trung niên cho nên năm mới thật ra có vẻ buồn chán.
Tối giao thừa, Lý gia đến Lâm gia, hai nhà cùng nhau đón giao thừa.
Dì Lan đề cập đến chuyện kết hôn của hai người, Lâm mẹ ở một bên đáp
lời, bà hiện tại cũng chỉ muốn nhanh chóng đem Lâm Hiểu gả ra ngoài.
Thật sự là, con gái lớn không thể giữ a.
Lâm mẹ cùng dì Lan lật xem quyển lịch đỏ thẫm mới mua, Lâm Hiểu cùng
Bác Thần liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó tập trung xem chương trình
ti vi.
Dì Lan cười tủm tỉm nói với Lâm Hiểu và Bác Thần: “Hiểu nha đầu, Tiểu Thần, mẹ với A Cầm xem rồi, mấy ngày nữa hai đứa đi đăng ký đi.”
Tin tức này quá mức đột ngột, Lâm Hiểu không kịp phản ứng, giật mình hỏi: “Đăng ký?”
Bác Thần nhìn Lâm Hiểu rồi nói với dì Lan: “Mẹ, còn chưa định được ngày, gấp vậy sao?”
“Gấp cái gì, một tháng nữa có một ngày tốt, các con còn phải chụp ảnh cưới, sau đó viết thiệp mời, mẹ với A Cầm còn phải chọn sính lễ cùng đồ cưới cho hai đứa nữa, rất nhiều việc.” Dì Lan trừng mắt nhìn Bác Thần.
Lâm Hiểu có chút phản ứng, ánh mắt cô mơ hồ, không nhịn được liếc mắt nhìn Bác Thần, t